Chương 30: Khúc Ca Quên Lãng (10) - Chàng trai tôi thích, không phải là chàng trai của tôi

Một ngày trước khi đi học lại, Bạch Y đột nhiên nhận được tin nhắn từ Hà Tụng hỏi cô từ tiếng Anh cô thích nhất là gì. 

Bạch Y suy nghĩ một lát, trả lời: [Secret.]

Hà Tụng: [OK!]

Bạch Y: [Cậu hỏi cái này làm gì vậy?]

Hà Tụng thần bí nói với cô: [Bất ngờ! Khi nào đi học lại cậu sẽ biết.]

Ngày hôm sau, lớp học náo nhiệt bất thường. Hà Tụng vừa đến lớp đã trưng bày những món quà nhỏ mua khi đi du lịch tặng cho mọi người. Quà của Bạch Y và Chu Vụ Tầm đều là móc khóa hình ván trượt.

Móc khóa màu trắng mặt trước khắc biệt danh QQ của Bạch Y là "YiYi", mặt sau khắc một từ tiếng Anh "Secret". Móc khóa màu đen, một mặt là "ZWX", mặt còn lại là "By".

Hà Tụng cười nói: "Khi đi du lịch, tớ vô tình đi ngang qua một sân trượt ván, gần đó có rất nhiều cửa hàng bán đồ liên quan đến ván trượt, tớ vào xem một chút, thấy món đồ nhỏ này còn có thể khắc chữ, cảm thấy khá tốt nên mua tặng hai cậu, dù sao hai cậu cũng là những người yêu thích ván trượt, chắc sẽ thích."

Bạch Y chợt hiểu ra: "Ồ... vậy nên cậu mới hỏi tớ từ tiếng Anh thích nhất là gì."

Hà Tụng mỉm cười: "Đúng vậy, cậu thích secret, Tầm ca thích by."

Bành Tinh Nguyệt bên cạnh chưa kịp phản ứng: "Bye? Bye bye?"

Chu Vụ Tầm sửa lại: "Là by trong day by day, b và y."

Là b và y đại diện cho Bạch Y.

Bạch Y khẽ sững sờ chưa đầy một giây, sau đó nhanh chóng dập tắt ý nghĩ viển vông sắp trỗi dậy trong lòng. Chắc chỉ là trùng hợp. Chỉ là từ tiếng Anh cậu ấy thích trùng hợp là chữ cái đầu trong tên cô thôi. Rõ ràng biết cậu thích "by" không phải vì cô, nhưng trong lòng Bạch Y vẫn dấy lên những gợn sóng. Như bị một viên đá ném xuống, mặt hồ vốn tĩnh lặng lập tức nổi lên từng vòng sóng, rất lâu không thể yên bình.

Bành Tinh Nguyệt không nghĩ xa đến tên của Bạch Y, chỉ gật đầu hiểu ra: "Ồ... là by đó, tớ cứ tưởng là bye bye chứ."

Chu Vụ Tầm mỉm cười. Thực ra cũng không hẳn là không được. Bye tách ra thành by và e, âm điệu và "báiyī" gần như không khác biệt.

Cuối cùng Hà Tụng mới lấy ra món quà tặng Bành Tinh Nguyệt râ. Bành Tinh Nguyệt không chút khách sáo mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng.

"Wow!" Cô ấy kinh ngạc: "Đẹp quá!"

"Tớ vẫn luôn muốn có mua một chiếc đồng hồ đeo tay! Đẹp hơn đồng hồ điện tử nhiều!" Cô ấy vừa nói vừa sốt ruột nhờ Bạch Y đeo hộ chiếc đồng hồ.

Hà Tụng thấy Bành Tinh Nguyệt thích như vậy, nụ cười trên môi vô thức cong thêm vài phần. Cậu không cầu mong người đơn thuần như Bành Tinh Nguyệt sẽ nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, chỉ cần mỗi ngày cô đều vui vẻ hạnh phúc là được. Cậu hy vọng cô có thể mãi mãi vô tư, đơn thuần và chân thật.

Sau khi Hà Tụng chia quà xong, tâm trạng Chu Vụ Tầm rất tốt, lười biếng nói: "Vậy tớ cũng chia sẻ một tin tốt nhé."

Ba người lập tức đồng loạt nhìn về phía cậu. 

Cậu khẽ cong môi, nói: "Tớ không cần đi du học nữa rồi."

Bạch Y lập tức sững sờ, sau đó nở một nụ cười nhẹ. Cô thực lòng mừng cho cậu.

Bành Tinh Nguyệt trừng mắt kinh ngạc, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó: "Em nói sao cậu lại đột nhiên về sớm thế, hóa ra là không cần phải hỏi về các loại giấy tờ cần thiết cho anh đi du học nữa."

"Nhưng mà..." Bành Tinh Nguyệt vẫn không hiểu, hỏi: "Không phải cậu cứ nhất định bắt anh phải đi du học sao?"

Chu Vụ Tầm thản nhiên nói: "Anh không nghe lời ông ấy, không đi du học cùng ông ấy, ông ấy còn có thể trói anh mang sang nước ngoài được sao?"

"Cũng đúng," Bành Tinh Nguyệt cười: "Chúc mừng anh nhé! Như vậy cho dù tốt nghiệp cấp ba rồi, chúng ta cũng có thể thường xuyên gặp nhau!"

"Nhân tiện," Bành Tinh Nguyệt đột nhiên tò mò hỏi: "Mấy cậu đã nghĩ kỹ sẽ thi trường đại học nào chưa? Tớ thì không muốn xa nhà quá, định học Đại học Thẩm Dương."

Hà Tụng nói ngay: "Tớ cũng muốn đến Đại học Thẩm Dương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!