Chương 2: Gặp Gỡ Thiếu Niên 02 - Hóa Ra Cậu Ấy Tên Là Chu Vụ Tầm

Chuyện mua ván trượt cứ thế chìm vào quên lãng.

Sáng thứ Hai, Bạch Y đi xe buýt đến trường. Khi cô bước lên xe buýt, Bành Tinh Nguyệt, người bạn thân luôn đi cùng chuyến xe buýt đến trường với cô, đã ngồi ở hàng ghế sau. Nhưng bên cạnh cô ấy không có chàng trai cùng tuổi nào.

Bạch Y đi tới, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Bành Tinh Nguyệt. Cô tò mò không hiểu hỏi: "Tinh Nguyệt, không phải cậu nói anh họ cậu sẽ đi học cùng cậu sao?"

Bành Tinh Nguyệt bất lực đáp: "Anh ấy cứ khăng khăng phải trượt ván đến trường, không chịu đi xe buýt cùng tớ."

Bạch Y nghe vậy, khẽ nói: "Nếu có thể, tớ cũng muốn làm như vậy." Giọng điệu ẩn chứa sự ngưỡng mộ và khao khát.

Bành Tinh Nguyệt hơi xót xa xoa đầu Bạch Y, nửa đùa nửa thật an ủi cô: "Tớ sẽ đi trộm ván trượt của anh họ tớ cho cậu chơi."

Bạch Y vốn còn đang hơi buồn bã, kết quả bị Bành Tinh Nguyệt chọc cho bật cười.

Đến trường, Bành Tinh Nguyệt vứt cặp sách xuống rồi ra khỏi lớp, lúc đi còn lớn tiếng nói với Bạch Y đang chuẩn bị thu bài tập môn hoá: "Nhất Nhất ơi, bài tập của tớ ở trong cặp sách, cậu tự lấy nhé!"

"Được." Bạch Y quay mặt lại cười đáp, giọng nói mang một sự nhẹ nhàng, tự nhiên.

Là đại biểu môn Hóa, việc đầu tiên Bạch Y làm khi đến trường mỗi sáng là thu bài tập Hóa. Sắp đến gần tiết học đầu tiên cô mới thu đủ bài tập. Cô ôm chồng bài kiểm tra và phiếu trả lời trắc nghiệm chạy nhanh đến văn phòng, gõ cửa, chỉ khi nghe thấy tiếng "Vào đi" từ bên trong, cô mới đẩy cửa bước vào.

Thầy chủ nhiệm Dương Kỳ Tiến đang ngồi trước bàn làm việc, bên cạnh thầy là một chàng trai dáng người cao ráo. Chàng trai mặc đồng phục xanh trắng của trường Trung học số 1 Thẩm Thành, đeo cặp sách đen một bên vai, vừa vặn quay lưng về phía cửa.

"Đây chắc là anh họ của Tinh Nguyệt, Chu Vụ Tầm đây mà." Bạch Y nghĩ thầm, rồi bước đến bàn làm việc của thầy Dương Kỳ Tiến.

Đến gần hơn Bạch Y mới phát hiện trước người chàng trai có dựng một chiếc ván trượt, mặt ván màu đen, trên đó có chữ "X" màu vàng kim. Bàn tay cậu đặt hờ trên ván trượt, các khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.

Giây tiếp theo, Bạch Y cứng đờ tại chỗ. Cô nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trên cổ tay trái của đối phương, có một thoáng ngơ ngác. Chính xác hơn là không thể tin nổi.

Bạch Y bất giác mím môi. Cô đưa bài kiểm tra và phiếu trả lời trắc nghiệm cho thầy Dương Kỳ Tiến, cổ họng bỗng nghẹn lại, giọng nói nghe không giống của cô: "Thưa thầy, bài tập ạ."

Thầy Dương Kỳ Tiến nhận lấy, nói với Bạch Y: "Đúng lúc lắm, em dẫn bạn học mới vào lớp đi, hàng cuối cùng vẫn còn chỗ trống, cứ tạm thời ngồi đó đã."

Tim Bạch Y đập thình thịch loạn xạ. Cô cứng cổ, giả vờ bình tĩnh gật đầu, khẽ đáp: "Dạ vâng, thưa thầy."

Trong khoảnh khắc quay người bước ra ngoài, Bạch Y liếc nhanh cậu một cái. Một tay Chu Vụ Tầm ôm lấy ván trượt, kẹp giữa khuỷu tay và eo. Cậu tùy ý nhìn sang, vừa vặn giao với ánh mắt của cô.

Tim Bạch Y bỗng run lên. Cô giả vờ tự nhiên quay đầu bước ra ngoài. Chu Vụ Tầm đi theo sau cô, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Ra khỏi văn phòng, tay chân Bạch Y cứng đờ, từng bước đi về phía trước. Hành lang nối liền tòa nhà văn phòng và tòa nhà dạy học có nhà vệ sinh ở giữa. Vì gần đến giờ vào học, xung quanh không có học sinh nào khác, thỉnh thoảng có người từ nhà vệ sinh đi ra, cũng vội vàng chạy về phía lớp học.

Chốc lát sau, chàng trai đi phía sau Bạch Y khẽ hắng giọng. Bạch Y thậm chí cảm thấy bước chân cậu tăng tốc, mùi hương sạch sẽ, sảng khoái từng vương vấn nơi cánh mũi cô lại một lần nữa ập đến. Quả nhiên giây tiếp theo cậu đã đi đến bên cạnh cô.

Không hiểu sao cả người Bạch Y trở nên căng thẳng, cô khẽ cắn vào phần thịt mềm trong môi, hai bàn tay buông thõng bỗng siết chặt lại. Sau đó cô lại dùng lý trí mạnh mẽ từ từ buông lỏng các khớp ngón tay.

"Cậu tên gì?" Cậu chủ động bắt chuyện, giọng nói vẫn trong trẻo dễ nghe như vậy.

Bạch Y bất giác nuốt nước bọt rồi mới nhẹ nhàng đáp lại: "Bạch Y."

"Bạch Y." Cậu lặp lại, như thể để khắc sâu ấn tượng.

Nhưng tiếng "Bạch Y" này lại như đánh thức tất cả các tế bào trong cơ thể cô, từng dây thần kinh đều hưng phấn đến mức gần như run rẩy.

"Chào cậu," Giọng điệu hơi lười biếng của cậu pha chút ý cười, tự giới thiệu: "Tớ tên là Chu Vụ Tầm."

Tớ biết. Tớ biết cậu chính là Chu Vụ Tầm.

Bạch Y có chút lúng túng vì không biết nói gì: "Chào cậu."

Chu Vụ Tầm khẽ cười, cậu nghiêng đầu cúi mắt nhìn cô, giọng điệu tùy ý hỏi: "Tối hôm kia ở sân trượt ván Tân Hải, người va vào tớ có phải là cậu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!