Sau khi Bạch Y chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, cô ngây ngô cầm điện thoại đợi mấy phút liền. Thế nhưng đối phương không hề gửi bất kỳ tin nhắn nào đến. Như thể chỉ đơn thuần là thêm bạn bè mở rộng danh sách thôi vậy.
Một lúc lâu sau, Bạch Y dần bình tĩnh lại. Trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực cũng dần trở lại tần suất bình thường. Bạch Y mím môi, đặt điện thoại sang một bên. Cô lại cầm bút lên, bắt đầu làm bài.
Nhưng cảm xúc dao động khiến cô bồn chồn. Cô ngẩn người nhìn chằm chằm đề thi, đọc đi đọc lại hai lần mà vẫn không hiểu câu hỏi này. Dường như... não bộ đột nhiên ngừng hoạt động vậy.
Một lát sau, cô chịu thua, không kìm được lại cầm điện thoại lên.
Gần như đồng thời, một tin nhắn QQ gửi đến.
[ZWX: Sao hai tháng nay cậu không đến sân trượt ván nữa?]
Bạch Y cúi mắt nhìn tin nhắn Chu Vụ Tầm gửi đến, tim cô chợt thắt lại, hơi thở cũng tắc nghẽn.
Sao cậu lại hỏi cô sao không đi sân trượt ván? Có phải... cậumuốn trượt ván cùng cô không?
Quả thật từ sau kỳ nghỉ Quốc khánh đến giờ Bạch Y chưa từng đến sân trượt ván Tân Hải. Ngoài lý do lần đó xấu hổ vì bị cậu bắt gặp lúc ngã, yếu tố lớn hơn là cô không có ván trượt.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn của cậu, căng thẳng đến nỗi thái dương giật giật không kiểm soát. Ngón cái lơ lửng trên bàn phím điện thoại cũng run rẩy rõ rệt.
Trong lúc Bạch Y đang không biết trả lời cậu thế nào, Chu Vụ Tầm lại gửi thêm một tin nữa.
[ZWX: Đứa nhóc đó nhờ tôi hỏi cậu.]
Đứa nhóc đó.
Hạ Từ?
Vậy ra, cậu thêm cô là để giúp Hạ Từ hỏi cô sao không dến sân trượt ván.
Niềm vui sướng tràn đầy trong lòng cô lập tức tan biến. Tâm trạng Bạch Y như tàu lượn siêu tốc, bất ngờ bị đẩy lên điểm cao nhất, rồi đột ngột lao xuống điểm thấp nhất.
Cô cắn môi, mặc cho cảm giác thất vọng lan tràn khắp cơ thể, gõ chữ trả lời cậu: [Phiền cậu giúp tớ nói với cậu bé, trong thời gian ngắn chắc tớ sẽ không đến sân trượt ván nữa, chúc cậu bé mỗi ngày vui vẻ.]
Và chúc cậu mỗi ngày vui vẻ.
Chu Vụ Tầm vừa tắm xong, đang lau tóc, không nói gì thêm, chỉ đáp lại Bạch Y một chữ "OK".
Lần trò chuyện đầu tiên giữa cậu và cô cứ thế kết thúc. Ngắn ngủi đến nỗi Bạch Y còn chưa kịp phản ứng, cô ôm điện thoại ngây người ngồi rất lâu. Nhưng cho đến khi đi ngủ vẫn không có thêm tin nhắn nào từ cậu.
Thành tích thi tháng lần thứ hai được công bố vào ngày thứ ba sau khi kỳ thi kết thúc. Bạch Y vẫn đứng thứ ba trong lớp, lần này thứ hạng khối là 40. Cô vẫn luôn tiến bộ, dù rất chậm.
Chu Vụ Tầm vẫn như cũ, vững vàng ở vị trí thứ bảy trong lớp.
Cũng vào ngày hôm đó, khi Bạch Y và Bành Tinh Nguyệt cùng nhau đi từ nhà vệ sinh trở về lớp lúc giờ ra chơi, họ thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao đang đứng ở cửa sau lớp học, cười nói chuyện với Chu Vụ Tầm.
Cô gái trông rất xinh đẹp, nhan sắc không kém Lữ Thư Na. Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác Lữ Thư Na. Lữ Thư Na mang đến cảm giác quyến rũ, thậm chí là lả lơi. Còn cô gái này sở hữu gương mặt "tình đầu quốc dân", trông đặc biệt dịu dàng và trong sáng.
Bành Tinh Nguyệt lay lay cánh tay Bạch Y, hạ giọng kinh ngạc: "Trời ơi! Hoa khôi đến tìm anh tớ?!?"
Đương nhiên Bạch Y cũng biết cô gái xinh đẹp này chính là đàn chị hoa khôi được rất nhiều nam sinh trong trường theo đuổi. Hoa khôi vốn không thiếu sự yêu thích của các nam sinh, nhưng lại chủ động đến tìm Chu Vụ Tầm. Ý nghĩa hiển nhiên.
Bạch Y bất động thanh sắc mím môi, rồi nhanh chóng buông ra.
Bành Tinh Nguyệt kéo Bạch Y đi chậm lại, đợi đàn chị rời đi, cô lập tức khoác tay Bạch Y nhanh chóng đi đến cửa sau, tò mò hỏi: "Anh ơi, sao tự nhiên hoa khôi lại đến tìm anh vậy? Hai người sẽ không... hẹn hò đấy chứ?"
Giây tiếp theo, Chu Vụ Tầm đang xoay bút chơi rất hờ hững đáp: "Ừm."
Nỗi chua xót lan tỏa từ trái tim ra khắp cơ thể. Bạch Y đờ đẫn đứng cạnh Bành Tinh Nguyệt, toàn thân cứng đờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!