Ngày hội thao thứ hai.
Buổi sáng có nội dung chạy tiếp sức 4x100 mét nam nữ, buổi chiều có bóng rổ. Thứ tự xuất phát được quyết định bằng việc bốc thăm. Lớp 13 khối 11 bốc được vị trí không quá sớm cũng không quá muộn, sẽ thi đấu vào khoảng hơn 9 giờ sáng.
Hôm qua Chương Vụ Tuân đã đạt giải nhì ở nội dung 200 mét nam. Cậu ấy có khả năng xuất phát và chạy đường vòng khá tốt nên được xếp chạy lượt đầu tiên. Trong khi đó, trọng trách của Chu Vụ Tầm là bứt tốc ở đoạn thẳng cuối cùng.
Bành Tinh Nguyệt tuy chạy không tệ nhưng khả năng giữ thăng bằng hơi kém nên đã sớm tự giác chọn chạy đoạn thẳng ở lượt thứ hai. Vừa hay đối với Bạch Y mà nói, chạy đường thẳng hay đường vòng không có gì khác biệt, chỉ là lượt nhận gậy thứ ba phải dùng tay phải. Dù không thuận bằng tay trái nhưng cô cũng không thấy quá khó chịu.
Khi bốn người ra sân, Bạch Y ngồi xổm xuống, thắt lại dây giày.
Không biết ai đó hô to một tiếng: "Chu Tầm!"
Bạch Y theo phản xạ lập tức ngẩng mặt lên.
Kết quả cô thấy một nam sinh xa lạ đang khoác vai một nam sinh khác, đi ngang qua bãi cỏ cách cô không xa.
"Chu Tầm, sao cậu đi nhanh thế..."
Thì ra là một nam sinh khác tên Chu Tầm, chứ không phải có người đang gọi Chu Vụ Tầm.
Bạch Y cố đè nén sự xao động trong lòng, đứng dậy.
Chẳng mấy chốc, cuộc thi tiếp sức của nhóm họ chính thức bắt đầu.
Bành Tinh Nguyệt dốc hết sức chạy về phía Bạch Y. Khi cô ấy sắp chạy xong, Bạch Y bắt đầu lấy đà. Tay phải cô vươn về phía sau, chờ Bành Tinh Nguyệt trao gậy cho mình.
Tuy nhiên, khi Bành Tinh Nguyệt đưa gậy tiếp sức cho Bạch Y, hai người phối hợp không mấy ăn ý, cây gậy đập đau vào cổ tay Bạch Y. Bạch Y cố nén đau mới không buông lỏng tay đang nắm chặt cây gậy. Cô nắm chặt cây gậy, phi nhanh về phía Chu Vụ Tầm.
Không biết có phải vì cậu đang ở phía trước đợi cô không mà Bạch Y cảm thấy mình chạy còn nhanh hơn cả khi cô bứt tốc 800 mét. Chân cô dường như sắp rời khỏi mặt đất, bay lên không trung.
Khi Bạch Y sắp đến đích của mình, Chu Vụ Tầm bắt đầu lấy đà. Tay trái của cậu vươn về phía sau.
Một lát sau, Bạch Y vững vàng đưa gậy tiếp sức vào lòng bàn tay cậu. Vị trí dẫn đầu mà Chương Vụ Tuân đã tạo ra, giờ đã tụt xuống thứ tư.
Chu Vụ Tầm chớp mắt đã chạy được một đoạn đường dài. Ánh mắt Bạch Y dõi theo cậu không rời. Cô tận mắt nhìn thấy cậu liên tục nhanh chóng vượt qua người khác, tâm trạng vừa phấn khích vừa hồi hộp.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Chu Vụ Tầm là người đầu tiên lao tới đích. Trực tiếp giúp lớp họ từ vị trí thứ tư vươn lên giành vị trí thứ nhất.
Bạch Y vừa nở nụ cười, Bành Tinh Nguyệt đã đi đến.
"Y Y! Y Y cậu mau cho tớ xem tay cậu đi." Bành Tinh Nguyệt lo lắng nói, nắm lấy cánh tay phải của Bạch Y cẩn thận kiểm tra.
Bành Tinh Nguyệt không nhắc, Bạch Y còn quên mất cổ tay mình vẫn đang đau. Lúc này cổ tay cô đã đỏ ửng, thậm chí sắp sưng lên.
Mắt Bành Tinh Nguyệt hoe đỏ, cô ấy áy náy nói: "Xin lỗi Y Y, tớ không thuận tay trái lắm, không kiểm soát được khoảng cách nên đã đập vào cổ tay cậu."
Bạch Y mỉm cười, an ủi ngược lại Bành Tinh Nguyệt: "Không sao đâu, cậu đâu cố ý."
"Chúng ta đều vì trận đấu thôi mà."
Bành Tinh Nguyệt hít mũi kìm nén cơn xúc động muốn khóc, nói: "Tớ vừa nói với lớp trưởng hình như đã dùng gậy tiếp sức đập vào tay cậu, thế là cậu ấy đi mua đá bào rồi."
Vừa nói, Bành Tinh Nguyệt vừa quay mặt nhìn về phía siêu thị, lẩm bẩm: "Sao vẫn chưa về nhỉ?"
"Thôi được rồi, chúng ta đi tìm anh tớ trước đã."
Chu Vụ Tầm nhận thành tích xong, vừa bước ra khỏi đám đông anh đã thấy Bành Tinh Nguyệt nắm chặt cánh tay phải của Bạch Y không buông, ánh mắt đầy lo lắng nhìn chằm chằm vào cổ tay cô. Anh theo ánh mắt của Bành Tinh Nguyệt nhìn sang, phát hiện cổ tay Bạch Y rất đỏ, còn có dấu hiệu sưng lên.
Chu Vụ Tầm hỏi: "Sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!