Chương 12: Cất Giấu Trong Lòng 02 - 11 Và 27

Tám giờ sáng.

Vào đúng khung giờ tiết học đầu tiên thường ngày, hội thao thường niên chính thức khai mạc.

Từ năm ngoái, trường cấp ba số Một Thẩm Thành đã không còn cho phép học sinh khối 12 tham gia hội thao nữa. Vì vậy, hội thao lần này chỉ có học sinh khối 10 và khối 11. Lữ Thư Na, thuộc khối 12, đương nhiên không thể đến sân vận động để xem thi đấu.

Môn thi đầu tiên chính là điền kinh chạy 100 mét.

Chạy 100 mét chia thành vòng loại và chung kết, buổi sáng là vòng loại, buổi chiều là chung kết. Khi Chu Vụ Tầm đăng ký, cậu thấy môn này chưa có ai nên tiện tay ghi danh vào. Không ngờ sau này Ngô Văn Bân cũng chọn 100 mét. Chỉ là hai người không cùng nhóm. Chu Vụ Tầm ở nhóm đầu tiên, Ngô Văn Bân ở nhóm thứ hai.

Bạch Y được Bành Tinh Nguyệt kéo đến vạch xuất phát 100 mét.

Chu Vụ Tầm mặc áo phông trắng, chiếc dây đỏ từng đeo ở cổ tay trái giờ đã được thay bằng một chiếc băng cổ tay màu đen, trên đó thêu chữ "X" bằng chỉ vàng. Chiếc băng cổ tay này không phải là cái Trần Mẫn đã tặng cậu. Cậu mặc quần thể thao màu đen, bên đùi trái có ba sọc trắng. Một mảnh vải ghi số được đính ở sau lưng cậu, nổi bật với con số "11".

11.

Bạch Y đưa tay khẽ sờ nhẹ lên lưng mình. Con số trên lưng cô là 27.

Hai con số này trùng hợp thay, lại chính là số nét trong tên của họ. Đây là một bí mật mà ngoài cô ra, không ai có thể phát hiện.

Khóe môi Bạch Y khẽ cong lên, cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Bành Tinh Nguyệt cất cao giọng gọi Chu Vụ Tầm: "Anh ơi, cố lên nha! Bọn em ra chỗ đích chờ anh!"

Chu Vụ Tầm gật đầu, đáp: "Ừm."

Khi Bành Tinh Nguyệt định kéo Bạch Y đi về phía đích, Bạch Y bỗng quay mặt lại, nhìn về phía Chu Vụ Tầm, lấy hết dũng khí gọi anh: "Chu Vụ Tầm!"

Chu Vụ Tầm nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt bình thản, điềm tĩnh.

Tim Bạch Y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả khuôn mặt cô căng cứng, như bị ai đó kéo mạnh sang hai bên, thái dương giật giật không kiểm soát. Bạch Y cố gắng hết sức để trông tự nhiên, nhưng giọng nói đã tố cáo cô.

"Cố lên!" Cô nói khô khan. Nghe như thể những từ đó được nặn ra một cách khó khăn.

Đôi mắt phượng của Chu Vụ Tầm khẽ cong, khóe môi khẽ nở nụ cười lười biếng: "Ừm."

Bạch Y bị nụ cười nhạt đầy vẻ uể oải của cậu làm mê hoặc. Cô ngẩn người trong chốc lát rồi lập tức quay đầu lại, khoác tay Bành Tinh Nguyệt, bước nhanh về phía trước một cách cứng nhắc. Cô lúng túng đến mức cảm thấy mình đang đi chân nọ đá chân kia.

Má cô nóng ran như bị lửa đốt, toàn thân cũng nóng bừng lên. Bạch Y ngẩng mặt nhìn bầu trời. Mặt trời hôm nay thật lớn, chiếu vào người thật nóng. Nhưng rõ ràng vẫn còn là buổi sáng, nắng chưa gay gắt đến thế.

Khi Bành Tinh Nguyệt và Bạch Y đi đến vạch đích, họ thấy Trần Mẫn đã kéo Mạnh Dao đứng phía trước vạch đích rồi.

Mặt Trần Mẫn nở nụ cười tươi tắn, liên tục nhìn về phía vạch xuất phát. 

"Lát nữa Chu Tầm chạy tới, tớ sẽ cho cậu ấy một cái ôm thật chặt!" Giọng Trần Mẫn vang lên, nói xong hình như có chút ngượng ngùng, cô ấy đưa tay khẽ vỗ vỗ mặt để trấn tĩnh bản thân.

Bành Tinh Nguyệt nghiêng đầu ghé sát tai Bạch Y, thì thầm: "Trần Mẫn đúng là không sợ thầy cô phát hiện ra điều gì bất thường, còn đòi ôm anh tớ thật chặt, gan thật đấy."

Bạch Y không biết phải đáp lại thế nào, thậm chí cô còn không thể nhếch môi cười.

Một lát sau, tiếng còi hiệu lệnh chuẩn bị vang lên.

Tiếp đó, một tiếng súng nổ.

Tám vận động viên lập tức lao ra khỏi vạch xuất phát, chạy về phía vạch đích.

Sức bùng nổ của Chu Vụ Tầm rất mạnh, phản ứng cực nhanh, vừa xuất phát đã dẫn đầu. Các bạn cùng lớp trên khán đài đều hò reo cổ vũ cho cậu:"Tầm ca, cố lên! Tầm ca là số một!" Khẩu hiệu vang dội khắp sân.

Tuy nhiên, Chu Vụ Tầm chỉ dẫn đầu nửa chặng đường đầu, sau đó bị một nam sinh lớp khác vượt qua, cuối cùng chỉ đứng thứ hai trong nhóm. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu vào chung kết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!