Chiều ngày 4 tháng 9 năm 2010.
Bạch Y ngồi trước bàn học, có chút không tập trung khi làm bài tập cuối tuần của các môn. Cứ làm được vài câu cô lại không nhịn được cầm bảng điểm bên cạnh lên ngắm nghía vài lần.
Dòng thứ hai được cô dùng bút dạ quang màu xanh lá gạch chân trông nổi bật hẳn lên: Bạch Y, xếp thứ 2 của lớp, thứ 48 của khối.
Bạch Y mỉm cười, đôi mắt nai xinh đẹp lấp lánh những tia sáng vụn vặt. Kể từ khi phân ban khối tự nhiên và xã hội vào cuối năm lớp 10, dù thành tích của cô vẫn luôn giữ vững trong top 5 nhưng chưa bao giờ đạt được hạng nhì của lớp. Đây là lần đầu tiên. Cũng là lần đầu cô lọt vào top 50 toàn khối.
Sở dĩ cô vui đến vậy, không chỉ vì lần này thi tốt mà còn vì bố mẹ đã hứa với cô chỉ cần cô có thể đứng thứ hai của lớp, họ sẽ mua cho cô một chiếc ván trượt mới, và cũng cho phép cô thỉnh thoảng chơi ván trượt để thư giãn đầu óc.
Bạch Y nghĩ đến việc sắp có ván trượt mới, khóe môi bất giác nhếch lên mấy phần. Đã lâu lắm rồi cô không động đến ván trượt.
Chiếc ván trượt trước đó của Bạch Y bị mẹ cô tự ý tặng cho người khác vào năm cô học lớp 9. Kể từ đó cô không bao giờ chơi ván trượt nữa. Vì bố mẹ không cho phép. Họ nghĩ cô chơi ván trượt sẽ mất tập trung, sẽ ảnh hưởng đến việc học. Đó chỉ là suy nghĩ của họ.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa nhà vang lên. Bạch Y lập tức đứng dậy cầm bảng điểm ra khỏi phòng ngủ chạy xuống lầu.
Sau khi Y Quân Uyển thay giày xong thì nhấn một chút nước rửa tay khô trên tủ giày ở hành lang để khử trùng, sau đó xoa hai tay vào nhau và đi về phía phòng khách.
Bạch Y nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mẹ, quan tâm hỏi: "Mẹ ăn trưa chưa ạ?"
Giọng Y Quân Uyển lộ rõ sự mệt mỏi, đáp: "Chưa con."
Bạch Y tiện tay đặt bảng điểm lên ghế sofa, nhanh chóng đi về phía bếp, ngoan ngoãn nói: "Vậy con xuống bếp nấu mì cho mẹ nhé."
"Cảm ơn con yêu." Giọng Y Quân Uyển chứa đầy sự hài lòng.
Bạch Y vừa thắt tạp dề vừa hỏi: "Bố đâu ạ? Vẫn đang phẫu thuật ạ?"
Y Quân Uyển đã ngồi xuống ghế sofa. Nghe Bạch Y nói, bà nhắm mắt lại, khẽ "ừm" một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói: "Làm thêm một phần cho bố con nữa nhé, chắc ông ấy sắp về rồi."
"Dạ." Bạch Y đồng ý rồi bước vào bếp, đóng cửa lại.
Bố mẹ Bạch Y đều là bác sĩ. Bố cô, Bạch Tuấn Nghị, là bác sĩ khoa xương khớp; mẹ cô, Y Quân Uyển, là bác sĩ khoa cấp cứu. Vì họ thường xuyên bận rộn đến mức không thấy mặt, nên nhiều lúc Bạch Y chỉ ở nhà một mình.
Vì vậy từ nhỏ cô đã rất độc lập và cũng rất hiểu chuyện, cố gắng không để bố mẹ phải lo lắng về mình. Tự nấu ăn, tự ngủ, tự giặt quần áo. Làm bài tập không bao giờ cần bố mẹ nhắc nhở, mỗi lần đều chủ động viết xong trước và chờ họ kiểm tra.
Lần nổi loạn duy nhất của cô, có lẽ là năm lớp 9 khi mẹ cô tự ý tặng chiếc ván trượt quý giá nhất của cô cho người khác, khiến cô cãi nhau một trận lớn với bố mẹ, tuyên bố rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ từ bỏ việc chơi ván trượt.
Khi Bạch Y sắp nấu xong mì, tiếng chuông cửa lại vang lên. Cô đặt hai quả trứng ốp la vào sau đó múc mì ra hai bát, cẩn thận bưng từng bát một ra.
Bạch Tuấn Nghị vừa về đến nhà, đang lau tay bằng nước rửa tay khô, thấy vậy liền lập tức bước tới nhận lấy bát mì nóng từ tay con gái. Bạch Y quay người trở lại bếp, lấy hai đôi đũa, bưng bát còn lại đi đến bàn ăn.
Cô đặt bát xuống, đũa cũng đặt ngay ngắn, sau đó ngẩng đầu gọi mẹ đang cúi đầu xem bảng điểm của cô: "Mẹ ơi, ăn cơm thôi ạ."
Y Quân Uyển cầm bảng điểm của con gái đứng dậy, vừa ngồi xuống vừa cười nói: "Lần thi thử này Nhất Nhất làm bài không tệ, đã đuổi kịp bạn Ngô luôn vững vàng ở vị trí thứ hai của lớp con rồi đấy."
"Bạn Ngô" trong lời Y Quân Uyển nói là Ngô Văn Bân, bạn học cùng lớp với cô sau khi phân ban tự nhiên và xã hội. Kể từ khi phân ban, Ngô Văn Bân luôn đạt vị trí thứ hai trong mọi kỳ thi. Có vài lần Bạch Y đạt hạng ba của lớp, chỉ kém cậu ấy vài điểm, nhưng vẫn không thể vượt qua. Thực ra lần này cũng không vượt qua được, chỉ là đồng hạng nhì với cậu ấy. Tổng điểm giống nhau, nhưng điểm từng môn thì có sự khác biệt lớn.
Y Quân Uyển tỉ mỉ so sánh điểm từng môn của Bạch Y và Ngô Văn Bân, nói: "Bạn Ngô môn toán, lý, hóa gần như không mất điểm nào, nhưng tiếng Anh và ngữ văn thì không tốt lắm. Nhất Nhất, tiếng Anh của con gần như đạt điểm tuyệt đối, hóa học cũng không mất nhiều điểm, các môn khác cũng khá ổn. Nếu môn vật lý của con mạnh hơn nữa, con có thể vượt qua cậu ấy rồi."
Bạch Y mím môi, cười nhẹ nói: "Lần sau con sẽ cố gắng."
"Hay là mẹ đăng ký cho con một lớp học thêm vật lý nhé?" Y Quân Uyển ngẩng mắt nhìn Bạch Y, hỏi.
"Có bài nào không biết con hỏi thầy cô, bạn bè là được ạ, không cần thiết phải đăng ký lớp học thêm đâu ạ." Bạch Y không muốn phải đi học thêm vào cuối tuần.
Y Quân Uyển trầm ngâm một lát, nhìn bảng điểm, gật đầu nói: "Cũng được. Vậy bình thường con hỏi thêm bài bạn Ngô, và cả bạn Chương đứng nhất lớp nhất khối này nữa, tổng điểm của cậu ấy đã trên bảy trăm rồi, lý hóa đều đạt điểm tuyệt đối, có gì không biết thì cứ hỏi người ta nhiều vào."
Bạch Tuấn Nghị đã ăn được nửa bát mì, còn Y Quân Uyển vẫn chưa động đũa miếng nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!