Siêu thị không khó tìm, nhưng khi Cố Ngẫu đi ra ngoài quên không mang theo ô, vậy nên khi đi trên đường, cô suýt nữa đã biến thành cái xác khô dưới ánh nắng chói chang của mặt trời.
Khó khăn lắm mới tìm được siêu thị, được hưởng thụ làn gió mát lạnh, Cố Ngẫu lại phát hiện ra rằng siêu thị này chỉ dành cho hội viên.
Cố Ngẫu đi đến chỗ quầy lễ tân chỗ cửa ra vào để hỏi một chị gái ở đó xem làm thế nào mới trở thành hội viên, hoặc là có cách nào để người không phải là hội viên đi vào hay không.
Kết quả đúng là có thật, chỉ cần lấy thẻ căn cước ra để đăng ký là được.
Nhưng Cố Ngẫu không ngờ rằng đi siêu thị cũng phải dùng đến thẻ căn cước nên đương nhiên không mang, nhưng trước khi chuyển nhà cô đã chụp ảnh mặt trước và mặt sau của thẻ căn cước cho nhân viên lắp mạng, cô nhớ rõ vẫn còn để trong album ảnh chưa xóa.
Nhưng đã lâu lắm rồi, ảnh thẻ căn cước bị đẩy xuống dưới, Cố Ngẫu lục tung album ảnh để tìm kiếm nhưng tìm thế nào cũng không thấy, hơn nữa cô còn là kiểu người không thích nhờ vả người khác, vì thế càng không tìm thấy cô càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không tìm thấy.
Đậu má?
Cố Ngẫu kéo tới cuối album cũng không nhìn thấy ảnh chụp thẻ căn cước của mình, vì thế cô lại bắt đầu lướt một lần nữa, vừa mở lại từ đầu thì có người cắt ngang…
"Cố Liên?
"Có người vỗ vỗ vào bả vai Cố Ngẫu. Cố Ngẫu đang thấy bực bội, quay đầu lại nhìn thoáng qua thì phát hiện đó là một chàng trai mặc quần áo thoải mái, chân đi dép lào, trên mặt còn đeo kính râm. Chàng trai thấy cô quay lại thì bỏ kính râm xuống, ngả ngớn cười cợt một câu với cô:"Sao vậy? Cô thật sự tới chăm sóc anh Hoài Hiên của cô à?
"Lại là người quen của Cố Liên à? Cố Ngẫu đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì đụng phải ánh mắt đầy khinh miệt không chút che giấu của đối phương. Giả làm Cố Liên thì được. Nhưng bắt chước dáng vẻ lấy lòng những người khinh thường mình của Cố Liên thì không được. Cố Ngẫu thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục lướt album. Nụ cười trên mặt chàng trai kia cũng cứng đờ, lập tức trở nên không vui:"Cô làm lơ người khác như thế là có ý gì?"
Nói rồi chàng trai đi đến bên cạnh Cố Ngẫu, dựa vào quầy lễ tân bên cạnh để đánh giá "Cố Liên
"từ trên xuống dưới, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Phải biết rằng, trong cả giới chỉ có anh ta đối xử"nhiệt tình
"với Cố Liên nhất, Cố Liên cũng nể tình gọi anh ta một tiếng anh trai, thường làm nũng act cute, làm gì có lúc nào lạnh nhạt với anh ta như vậy? Nghĩ đến đây, chàng trai càng thêm không vui, anh ta lạnh mặt hỏi Cố Ngẫu:"Nói đi chứ, cô bị câm à? Nếu không biết nói thì có cần anh đây dạy cô không?"
Cố Ngẫu ngước mắt, nhàn nhạt liếc chàng trai một cái, nói hai chữ qua khẩu trang: "Tên ngốc."
Chàng trai mở to hai mắt, dáng vẻ cà lơ phất phơ cũng thay đổi hẳn, anh ta từ từ đứng thẳng dậy, cơ thể cao hơn 1m8 đứng trước Cố Ngẫu cao 1m65 có cảm giác vô cùng áp bức.
Cố Ngẫu bỏ điện thoại xuống, hai tay để trong túi, không hề lùi bước hay sợ hãi.
Làm gì có ai có kinh nghiệm về việc so đo khí thế hơn Cố Ngẫu, cô không ngẩng mặt lên quật cường đối diện với chàng trai mà chỉ liếc mắt nhìn đối phương, ánh mắt vô cùng hung tợn đáng sợ.
Sau khi chàng trai thấy đối phương không tránh không né, nhìn thẳng về phía mình thì lại bắt đầu dao động tầm mắt.
Đó là ý định muốn né tránh theo bản năng.
Sợ rồi, chẳng thú vị gì cả.
Cố Ngẫu kéo khóe miệng, lấy điện thoại trong túi ra, đang định nói gì đó thì liếc thấy cửa cảm ứng tự động của siêu thị mở ra.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh sẫm giữa trời nắng chang chang đi tới, tay trái gã kéo mép áo cùng bên còn tay phải giấu trong áo khoác.
Sau khi người đàn ông tiến vào, gã không nhìn đông nhìn tây, cũng không đi về phía lối ra vào mà đi thẳng về phía quầy lễ tân, hoặc nói đúng hơn là đi về phía chàng trai, hơi vươn tay phải nắm lấy cán dao màu đen trong áo khoác…
Động tác của Cố Ngẫu còn nhanh hơn đầu óc, nhưng cô vẫn nhớ rõ phải bảo vệ bàn tay dùng để ăn cơm của mình, vậy nên cô dùng chân đá vào bụng chàng trai.
Đồng thời vào lúc này, người đàn ông mặc áo khoác khua dao loạn xạ, nhào về phía chàng trai, trong miệng còn la hét: "Tô Thuyên, mày đi chết đi!!"
Cố Ngẫu vừa đá văng chàng trai ra chỗ khác vừa lùi lại thật xa theo phản lực, nhưng vẫn thu chân chậm một bước, bị lưỡi dao quẹt vào cẳng chân.
Người đàn ông mặc áo khoác không ngờ rằng có người đẩy chàng trai ra, không chém người được, gã ngẩn người, sau đó lập tức nhào về phía chàng trai đang ngã rạp trên mặt đất.
Tất cả đều xảy ra rất nhanh, chị gái ở quầy lễ tân lập tức hét chói tai ngay lúc người đàn ông mặc áo khoác rút dao ra, hai tay ôm đầu rồi trốn thẳng xuống quầy, bảo vệ ở cửa nghe thấy tiếng thét chói tai thì cầm dùi cui chạy về phía bên này, nhưng vẫn còn cách một khoảng nữa.
Mà người đàn ông mặc áo khoác đã giơ dao về phía chàng trai…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!