Giản Hoài Hiên cũng không hài lòng về việc đính hôn với Cố Liên – Cố Ngẫu rất rõ điều này.
Vậy nên trước khi tới đây Cố Ngẫu đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị đối xử lạnh nhạt, cũng cảm thấy so với sự sợ hãi do bị biến thái theo dõi thì bị đối xử lạnh nhạt chẳng đáng kể chút nào.
Ít nhất là đã từng… thật lâu thật lâu trước đây, "bị cho ra rìa" và "bị chán ghét" là chuyện thường ngày với Cố Ngẫu, thậm chí còn không phải là bóng ma.
Có lẽ biểu hiện của Cố Liên quá khác biệt với quá khứ, tầm mắt của Giản Hoài Hiên dừng trên người Cố Ngẫu thêm vài giây, cũng hỏi một câu khác thường: "Cô bị ốm à?"
Chiếc khẩu trang dùng một lần màu đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Cố Ngẫu, vô cùng dễ thấy.
Cố Ngẫu không dám bịa mấy lý do linh tinh như mình bị cảm nên cần phải đeo khẩu trang các thứ, dựa theo cách nói của Cố Thành Thu, cô tới để chăm sóc người ta… mặc dù bên này đầy đủ bác sĩ trợ lý, hiển nhiên không cần cô làm gì cả nhưng nếu Giản Hoài Hiên chán ghét Cố Liên tới mức nhìn cũng không muốn nhìn thì vừa nghe cô nói bị cảm sẽ dùng cớ này để cô cút đi… bảo cô về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì làm sao bây giờ?
Vì thế Cố Ngẫu tìm một lý do không đau không ngứa: "Trời nóng, nổi mụn." Nói rồi còn định kéo khẩu trang lên trên theo thói quen.
Đây không phải là phản ứng bình thường của Cố Liên, nhưng Giản Hoài Hiên cũng không thể hiện sự ngạc nhiên của mình ra ngoài mà hỏi trợ lý Dịch: "Tiểu An đâu?"
Trợ lý Dịch: "Tiểu An đưa Ca Ca ra ngoài đi dạo rồi ạ."
Cơ thể Cố Ngẫu bất giác hơi cứng đờ.
Cố Thành Thu cũng từng nhắc tới "Ca Ca"… là một con Golden Retriever* do Giản Hoài Hiên nuôi.
*Golden Retriever:
Chuyện này không có vấn đề, vấn đề là Cố Ngẫu sợ chó, vô cùng vô cùng sợ.
Nhưng đây không phải là điểm chết người, điểm chết người là Cố Liên ghét chó, nhưng cô ta lại cố ý nói mình thích chó vì muốn có đề tài chung để nói chuyện với Giản Hoài Hiên. Lúc Cố Thành Thu nói điều này qua điện thoại, Cố Ngẫu thật sự muốn túm Cố Liên không biết bây giờ đang trốn ở đâu về để cạy đầu cô ta ra xem bên trong chứa những gì.
Không khỏi bị dọa sợ vì lát nữa sẽ nhìn thấy Ca Ca, Cố Ngẫu vừa nhận được số điện thoại của trợ lý Dịch thì lập tức lấy cớ sắp xếp hành lý, lên lầu về phòng.
Đây là căn phòng Cố Liên ở khi thi thoảng đến đây, vậy nên đầy đủ mọi vật dụng của Cố Liên như khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo.
Cố Ngẫu nhìn khắp nơi, phát hiện đồ đạc cũng không nhiều lắm, thế là cô ra tay nhét hết đồ đạc của Cố Liên vào ngăn tủ trong tủ quần áo, sau đó mới lấy mấy bộ quần áo trong vali của mình ra đặt vào chỗ trống trong góc, rồi lại đặt khăn bông, cốc và máy tính, tablet của mình ở nơi dễ lấy nhất.
Cái cuối cùng là quan trọng nhất…
Cố Ngẫu lấy chiếc gối ôm hình đầu mèo mình yêu quý nhất ra đặt lên giường.
Chiếc gối ôm đầu mèo màu đen mềm như bông có đường kính không quá 60cm, mắt, mũi, miệng và râu được thêu tay, nhìn có hơi cũ nhưng nếu không có món đồ này, chất lượng giấc ngủ của Cố Ngẫu sẽ kém đi nhiều.
Sau khi dọn dẹp qua, Cố Ngẫu cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, năm phút sau cô lại quấn khăn tắm đi ra rồi cầm theo điện thoại đi vào, dò một loạt chai lọ vại bình bên trong phòng tắm mới phân biệt được cái nào là sữa tắm, cái nào là dầu gội.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, Cố Ngẫu ỷ vào việc trời không lạnh nên không thèm sấy tóc mà đi ngủ luôn.
Từ 3 giờ chiều ngày hôm qua đến giờ cô vẫn chưa hề chợp mắt, trên đường tới đây cũng không dám chợp mắt, cuối cùng cũng tới nơi cần tới, tuy rằng hoàn cảnh xa lạ nhưng lại mang cho cô cảm giác an toàn, khiến cô có thể ngủ một giấc tới tận giữa trưa.
Buổi trưa có người gọi cô xuống tầng ăn cơm, Cố Ngẫu bò dậy như u hồn, trong lúc ý thức mơ màng còn không quên cầm lấy khẩu trang trên tủ đầu giường đeo vào cẩn thận rồi mới đi mở cửa.
Ngoài cửa là một chàng trai mặc áo thun quần dài xa lạ, để đầu đinh nhưng khí chất lại vô cùng nhu hòa, tính tình cũng dịu dàng, phát hiện đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Cố Ngẫu, người nọ lập tức xin lỗi: "Ngại quá, làm phiền đến giấc ngủ của cô rồi, tôi là Tiểu An, trợ lý sinh hoạt của anh Giản, cơm trưa đã nấu xong, anh Giản bảo tôi lên gọi cô xuống ăn cơm."
Tính cách của Cố Ngẫu vô cùng cực đoan, cực đoan theo hướng tốt hay theo hướng xấu thì phải dựa vào thái độ của đối phương.
Nếu đối phương là kẻ đáng ghét thì cô có thể hung dữ tới mức khiến người ta cảm thấy cô bị điên rồi, nếu đối phương lạnh nhạt với cô thì cô cũng sẽ cư xử lạnh nhạt như thế, nhưng nếu đối phương dịu dàng, ví dụ như một người xa lạ như Tiểu An, thì phản ứng đầu tiên của cô là luống cuống tay chân.
Vài giây sau cô mới chậm chạp nói: "Tôi không đói, mọi người không cần quan tâm đến tôi."
Cố Ngẫu cố gắng để giọng điệu của mình lễ phép nhất có thể.
Giọng điệu của Tiểu An càng thêm nhu hòa, như đang dỗ dành một cô em gái không nghe lời trong nhà: "Không ăn cơm đúng giờ sẽ không tốt cho sức khỏe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!