Chương 24: (Vô Đề)

Giản Hoài Hiên ngạc nhiên nâng mắt nhìn về phía Cố Ngẫu, phát hiện hóa ra vừa rồi Cố Ngẫu cũng rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào đối phương giống mình.

Đôi lông mi cong dài của Cố Ngẫu run rẩy, che đi hơi nước không thể ngăn cản được nơi đáy mắt.

Nhưng tư thế của cô lại không hề hèn mọn, cho dù giọng nói run run, nhưng trong âm điệu của cô không hề có ý vị khẩn cầu.

Cô chỉ đang dò hỏi anh, dò hỏi anh xem nếu cô không muốn trở thành Cố Liên thì liệu Giản Hoài Hiên còn muốn giữ lại lời tỏ tình vừa rồi hay không.

Từ trước tới nay Giản Hoài Hiên thích suy nghĩ nhiều, ví dụ như vào giờ phút này anh đang tự hỏi, lời vừa rồi của Cố Ngẫu có ý gì, và cả…

Nếu không phải hèn mọn khẩn cầu, vậy vì sao cô lại buồn bã, lại muốn khóc?

[Mặc dù em đã từng rất chán ghét cái tên này…]

Có phải là vì không biết cách kể cho người khác nghe về quá khứ của mình hay không?

Có rất nhiều tổn thương chỉ có đương sự biết, đương sự hiểu, cũng bị đương sự giấu trong lòng.

Cho dù đã được thời gian gột rửa, nhưng chỉ cần nhắc lại những tổn thương đã được che phủ bởi bao lớp da thịt mới thì cho dù nhận thức được bản thân đã trưởng thành, đó chỉ là những chuyện đã qua, nhưng đương sự vẫn sẽ đau đớn vì những tổn thương ấy.

Giản Hoài Hiên dùng bàn tay khác nâng khuôn mặt Cố Ngẫu lên, để cô nhìn về phía anh.

Mặc dù Cố Ngẫu cảm thấy mất mặt vì cảm xúc của mình dao động quá mạnh mẽ, nhưng cô vẫn nhìn thẳng về phía Giản Hoài Hiên, có hơi bất mãn: "Sao vậy?"

Vừa hỏi anh có thể chấp nhận hay không, vừa cố gắng thể hiện sự kiên cường của mình cho anh thấy, kết quả đánh giá quá thấp bóng ma tâm lý trong quá khứ nên lại khiến bản thân sắp khóc tới nơi.

Đây rốt cuộc là…

Cô gái quý giá nhường nào.

Giản Hoài Hiên hoàn toàn quên mất việc vừa rồi mình cũng suýt chút nữa suy sụp tinh thần, anh đưa mặt lại gần, chạm vào vùng da dưới mắt Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu ngơ ngác nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần của Giản Hoài Hiên, cảm nhận được hơi thở của anh dừng trên mặt mình, mãi cho tới khi một nụ hôn rơi xuống, cô mới lấy lại tinh thần, luống cuống chân tay lùi về phía sau, trên đường còn va phải Ca Ca khiến bản thân suýt nữa đã ngã xuống thảm.

Giấc ngủ trưa của Ca Ca bị quấy nhiễu, nó nâng mí mắt thay đổi tư thế rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Cố Ngẫu che mặt lùi một khoảng thật xa, mãi cho tới khi tấm lưng dán lên cửa kính lạnh lẽo mới dừng lại, kinh ngạc nhìn Giản Hoài Hiên.

Còn Giản Hoài Hiên lại rất bình tĩnh, cho Cố Ngẫu câu trả lời: "Anh chấp nhận."

Cố Ngẫu không khỏi chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới hiểu ra ba chữ này của anh có ý nghĩa gì, lúc này cô mới ấp úng "Ồ" một tiếng.

Sau đó lại là một khoảng lặng khác, bầu không khí dường như hơi nóng lên.

Đầu óc của Cố Ngẫu cũng hỗn loạn theo nhịp đập của trái tim, Giản Hoài Hiên cũng không tốt hơn là bao, ngoài mặt trông anh bình tĩnh hơn Cố Ngẫu, nhưng ít nhất là vào giờ phút này, anh không còn suy nghĩ về điều gì khác mà chỉ nhìn Cố Ngẫu, nụ cười trên mặt chính là cảm xúc chân thật nhất của anh.

Một lúc lâu sau Cố Ngẫu mới lấy lại tinh thần, nói với Giản Hoài Hiên cách mình một khoảng rất xa: "Anh đừng tùy tiện đụng chạm vào mặt người ta như thế!"

Giản Hoài Hiên khá ngạc nhiên: "Không được sao?"

"Vớ vẩn!" Cố Ngẫu nghĩ ngợi, vẫn nhích lại gần Giản Hoài Hiên, hạ giọng, nói một cách không được tự nhiên cho lắm: "Trước khi từ hôn thì chú ý một chút."

Giản Hoài Hiên dùng tay chống cằm, cười cười: "Sao trước kia không thấy em nói như vậy?"

Cố Ngẫu ngay thẳng nói: "Trước kia em không thẹn với lương tâm.

"Trước kia Cố Ngẫu dùng thân phận của Cố Liên, khi diễn kịch show ân ái với Giản Hoài Hiên thật sự không hề có cảm giác tội lỗi, dù sao trong mắt người khác, cô chính là Cố Liên. Sau đó cô bị Giản Hoài Hiên vạch trần thân phận, nhưng vì chưa nói ra tình cảm của mình, nên khi tiếp tục dùng thân phận của Cố Liên, cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, bây giờ vừa mở miệng, Cố Ngẫu cảm thấy vô cùng chột dạ. Giản Hoài Hiên chỉ có thể nói:"Được, anh sẽ nhanh chóng từ hôn."

Nhưng mà…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!