Biết đoạn băng ghi hình đã sửa được, không hiểu sao Cố Ngẫu lại có hơi căng thẳng.
Nhưng chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, cô đang định gọi Giản Đắc Dật đi vào trong cùng mình, quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Giản Đắc Dật không được tốt cho lắm.
"Sao có thể…" Ba chữ này gần như được phát ra từ kẽ răng của cậu.
Phản ứng của Giản Đắc Dật khiến Cố Ngẫu càng cảm thấy ngạc nhiên, cũng càng thêm thấp thỏm.
Sau đó Giản Đắc Dật tiến vào phòng điều khiển, vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc laptop mà Cao Gầy mang tới, trên màn hình máy tính là lối vào cầu thang sau giờ thể dục giữa giờ, mặc dù hình ảnh có hơi vỡ nét nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đám học sinh chen nhau đi lên cầu thang, vài người hi hi ha ha cậu đẩy tôi xô, vài người thong thả đi lên tầng.
Giản Đắc Dật liếc mắt một cái đã nhìn thấy bản thân trong đám đông… không chỉ có cậu, những người vây quanh máy tính cũng phát hiện ra Giản Đắc Dật, bởi vì đứng bên cạnh Giản Đắc Dật là một học sinh nhuộm đầu màu vàng chóe, nhìn vô cùng bắt mắt trong đám học sinh tóc đen.
Mọi người chỉ cần nhìn về phía đầu vàng, sau đó dịch tầm mắt một chút là có thể nhìn thấy Giản Đắc Dật với dáng người cao gầy trên màn hình, Giản Đắc Dật vừa xuất hiện trong phạm vi camera giám sát thì đi theo đám đông thong thả lên tầng, phía trước Giản Đắc Dật chính là bạn học Ngô bị cậu đánh, nhưng qua hình ảnh trước mắt, hai người cũng không giao lưu gì với nhau.
Mọi người đều đang đợi Giản Đắc Dật ra tay, nhưng không ai ngờ rằng người ra tay trước lại là bạn học Ngô đi đằng trước cậu.
Bạn học Ngô duỗi tay… kéo quần của một bạn nữ đằng trước.
Bùm một tiếng, Giản Đắc Dật chen vào trong, bỗng nhiên duỗi tay khép màn hình máy tính của Cao Gầy lại.
Nhưng vẫn chậm một bước, mọi người đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Cô Lưu mở to hai mắt, cô giáo vẫn luôn lý trí này lại phẫn nộ quát lớn với bố mẹ của bạn học Ngô: "Chuyện này là thế nào?"
Vừa rồi bạn học Ngô không đi theo xuống tầng, suy xét đến việc cậu ta là người bị hại, tất cả mọi người đều cảm thông cho tâm trạng không muốn ôn lại ác mộng của cậu ta, nhưng bây giờ xem ra, không phải là bạn học Ngô sợ phải ôn lại ác mộng, mà là sợ những việc mình làm trước khi bị đánh sẽ bị phơi bày.
Cô Lưu quát lên xong, toàn bộ căn phòng điều khiển đều chìm vào im ắng.
Anh Ngô chị Ngô cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ, đừng nói tới tổng phụ trách được cô Lưu gọi tới và bảo vệ phòng điều khiển.
Chỉ có Giản Đắc Dật là lại chú ý tới vấn đề khác, sau khi cậu dập màn hình máy tính xuống thì nhìn về phía Cao Gầy, đáy mắt đầy vẻ không tin nổi, giống như căn bản không ngờ tới đối phương có thể khôi phục lại đoạn video này.
Trước ánh mắt của Giản Đắc Dật, Cao Gầy xoa xoa gáy, giải thích theo bản năng: "Thực ra đây không phải là đoạn video gốc."
Giản Đắc Dật: "Gì?"
Cao Gầy xoa xoa mũi, vô cùng ngượng ngùng: "Có lẽ người xóa đoạn video giám sát cũng là người lành nghề, không hề để lại khả năng sửa chữa, vậy nên tôi tìm kiếm những đoạn video từ các camera giám sát khác trong phòng điều khiển rồi trích ra."
Nói rồi anh ta còn khiêm tốn: "Chủ yếu vẫn là camera theo dõi của trường học này không tồi, còn lắp đặt nhiều màn hình giám sát như thế, mỗi màn hình chỉ chia thành bốn ô, hình ảnh tương đối rõ ràng, tôi chỉ tốn chút công sức là có thể làm cho hình ảnh rõ ràng hơn một chút."
"Đậu má!" Đầu sỏ xóa video theo dõi… Giản Đắc Dật không nhịn được mà mắng một câu: "Cái trường học rác rưởi này dùng tiền sửa WC để đập hết vào phòng điều khiển đấy à?"
"Thưa cô.
"Bỗng có giọng nói vang lên từ cánh cửa bị đóng lại, mọi người nhìn qua, lập tức nhìn thấy nữ sinh đứng trước cửa. Nữ sinh đột ngột bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, ít nhiều có hơi căng thẳng, nhưng vẫn nói rõ ý đồ của mình khi đến đây:"Thưa cô, Giản Đắc Dật đánh nhau với Ngô Trí Hiểu là vì em ạ."
"Cái gì mà "đánh nhau với"."
Giản Đắc Dật hung dữ sửa đúng lời nữ sinh: "Là tôi đánh cậu ta."
Cố Ngẫu: "…
"Không cần nhấn mạnh chi tiết gây bất lợi cho mình như thế đâu! Cố Ngẫu lặng lẽ thở dài một hơi, hỏi:"Vậy nên là vì bạn học Ngô kia làm ra hành động khiếm nhã với em nên Giản Đắc Dật mới ra tay đánh người sao?"
Nữ sinh rũ mắt, gật gật đầu: "Vâng."
Cô Lưu khó hiểu, đi tới trước mặt nữ sinh: "Vậy vì sao em không mau chóng tới đây nói cho giáo viên biết?
"Nữ sinh xấu hổ cười trừ, nhưng lại không nói gì cả. Giản Đắc Dật cười lạnh:"Nói với các người là cậu ấy bị tụt quần, đợi tới khi chuyện này được giải quyết thì đám rác rưởi trong lớp kia đã viết mấy lời nhục nhã cậu ấy lên bảng đen rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!