Đôi tay đeo găng tay nắm lấy bàn chân Cố Ngẫu, thay cô đi đôi giày cao gót vào, cài khóa vào sau đó mới đặt chân Cố Ngẫu xuống.
Cảm giác vẫn còn đọng lại, Cố Ngẫu cảm thấy làn da bị anh chạm vào trên chân như muốn thiêu cháy.
Giản Hoài Hiên cầm lấy chiếc giày còn lại, nói với Cố Ngẫu: "Chân kia."
Cố Ngẫu: "…"
Giản Hoài Hiên thúc giục: "Chân.
"Đương nhiên Cố Ngẫu sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đưa chân kia cho anh, cô lấy chiếc giày trong tay Giản Hoài Hiên, tự tay đi vào. Đi giày xong đứng lên, cô còn hơi mất tự nhiên đi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với Giản Hoài Hiên. Nhưng rồi cô nhanh chóng phát hiện mình làm vậy thì giống như tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng quá, vì thế cô xoay người hỏi Giản Hoài Hiên:"Trông thế nào?"
Giản Hoài Hiên không hề có lệ, anh cẩn thận thưởng thức dáng vẻ của Cố Ngẫu, phát hiện Cố Ngẫu thật sự rất hợp với bộ váy này, trang sức và cách trang điểm cũng rất phù hợp nên trả lời một câu: "Đẹp."
Cố Ngẫu vô cùng không khiêm tốn: "Em cũng thấy vậy."
Giản Hoài Hiên cười: "Mặt mũi đâu?"
Cố Ngẫu đi đến trước mặt Giản Hoài Hiên, khom lưng cúi người, đầu ngón tay trỏ chỉ vào mặt mình: "Đây này."
Giản Hoài Hiên nâng tay nhéo nhẹ thì bị Cố Ngẫu dùng sức hất ra: "Vừa chạm vào chân em đã chạm vào mặt em, cẩn thận em băm tay anh ra đấy."
Mọi người xung quanh nãy giờ yên tĩnh như gà không rõ tình hình lúc này lắm cũng cảm thấy mình vừa bị nhét một miệng cơm chó đầy ú ụ.
Cùng tham gia vào bữa tiệc tối nay với Giản Hoài Hiên ngoại trừ Cố Ngẫu còn có Tiểu An và trợ lý Dịch, Cố Ngẫu nhớ rõ Giản Hoài Hiên đã từng nói, khi không biết ứng phó với đối phương như thế nào thì có thể không cần để ý tới, vậy nên suốt cả bữa tiệc cô đều vô cùng trong suốt, chỉ yên lặng ở bên cạnh Giản Hoài Hiên ghi lại quá trình bữa tiệc diễn ra và quan sát dáng vẻ muôn hình muôn vẻ của khách khứa tham gia bữa tiệc, lặng lẽ tích lũy tư liệu sống.
Tuy nhiên, "trong suốt" chỉ là cảm giác của Cố Ngẫu.
Giản Hoài Hiên chưa từng đưa Cố Liên tham dự những trường hợp chính thức như vậy, vậy nên trong mắt mọi người, đây là lần đầu tiên Giản Hoài Hiên đưa vị hôn thê của mình cùng xuất đầu lộ diện khiến mọi người khó tránh khỏi tò mò.
Hơn nữa Giản Hoài Hiên còn vô cùng săn sóc Cố Ngẫu, sẽ không làm mọi người chuyển đề tài tới chỗ Cố Ngẫu khiến Cố Ngẫu căng thẳng, cũng sẽ không làm lơ Cố Ngẫu, còn thi thoảng thấp giọng trò chuyện với Cố Ngẫu, hai người nhìn qua vô cùng thân mật khiến những lời đồn hôn ước có thể bị giải trừ bất cứ lúc nào trước đây cũng tự động sụp đổ.
Mặc dù Giản Hoài Hiên đi đứng không tiện nhưng vẫn là miếng bánh thơm ngon trong mắt không út người, có không ít phụ nữ muốn tìm cớ để bám vào người anh, Giản Hoài Hiên lặng lẽ dùng Cố Ngẫu để ngăn chặn mấy người này khiến Cố Ngẫu đang yên tĩnh thu thập tài liệu càng nhận được nhiều sự chú ý hơn.
Dần dần, Cố Ngẫu cũng nhận ra gì đó, nhưng cũng không tức giận.
Giản Hoài Hiên đã giúp cô nhiều như vậy, thay anh chặn vài bông hoa đào cũng không có vấn đề gì, huống hồ bây giờ cô còn đang dùng tên tuổi của Cố Liên, nếu Giản Hoài Hiên không lấy cô làm lá chắn mà còn mắt đi mày lại trò chuyện vui vẻ với mấy người phụ nữ kia thì người mất mặt cũng là cô.
Cố Ngẫu bĩnh tĩnh nhấp một ngụm rượu trái cây thuần vị cam, cảm thấy uống khá ngon nên không nhịn được mà uống thêm mấy ly.
Giản Hoài Hiên sợ Cố Ngẫu uống nhiều nên muốn lấy ly rượu trong tay cô đi.
Mà khi Cố Ngẫu nhận ra ý đồ của Giản Hoài Hiên, khi cô nhìn về phía Giản Hoài Hiên, Giản Hoài Hiên lại không nhịn được mà dừng động tác trên tay.
Cũng không biết là vì uống say hay là vì đã mệt, đôi mắt Cố Ngẫu ngập nước, khi nhìn Giản Hoài Hiên còn mang theo một chút hung dữ như một con mèo tham ăn bị người khác nhăm nhe bát cơm của mình.
Giản Hoài Hiên cười thành tiếng, bàn tay cũng rơi xuống gò má của Cố Ngẫu.
Lớp trang điểm tự nhiên đã che đi vết bớt màu đỏ ở chỗ đó, Giản Hoài Hiên nghe chuyên viên trang điểm của Cố Ngẫu nói rằng Cố Ngẫu đã tự trang điểm trước khi bọn họ tới, có thể thấy Cố Ngẫu thật sự không muốn bị người khác biết được chuyện trên mặt mình có vết bớt.
Chỉ là anh thật sự, rất muốn nhìn xem.
Khi Cố Ngẫu còn nhỏ thường bị bố mẹ véo vào làn da có vết bớt rồi mắng mỏ, vì vậy trong tiềm thức, cô vô cùng không thích bị người khác chạm vào chỗ có vết bớt trên mặt mình, vì vậy trực tiếp hất tay Giản Hoài Hiên ra.
Giản Hoài Hiên lại không chịu bỏ cuộc, nhất định phải chạm vào.
Vì thế một người chạm vào, một người hất ra, chạm vào, hất ra…
Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Cố Ngẫu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, cũng từ từ phát hiện khi làn da nơi đó bị chạm vào cũng không có tiếng mắng chửi ùa đến, vì vậy cô cũng mặc kệ, để cho Giản Hoài Hiên chạm vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!