Bầu không khí lập tức trở nên hơi kỳ lạ.
May mà lúc này dì Lý mở cửa phòng bếp ra, bắt đầu bưng thức ăn ra ngoài, Cố Ngẫu vội vàng đứng dậy giúp đỡ.
Trên bàn ăn chỉ còn lại hai chị em Giản Trì Cẩm và Giản Hoài Hiên, Giản Hoài Hiên điều chỉnh lại vị trí của xe lăn, Giản Trì Cẩm nhìn chằm chằm Giản Hoài Hiên, trong đầu vẫn đang không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.
Đương nhiên chị ấy cũng biết chuyện Giản Hoài Hiên thích sạch sẽ, không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng vừa rồi đã khiến chị ấy chấn động đến mức nào.
So với sự rối rắm hoang mang của Giản Trì Cẩm, tâm trạng của Giản Hoài Hiên và Cố Ngẫu lại bình thản hơn một chút, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng hiểu ra đó là do thói quen.
Thói quen không dễ hình thành, nhưng muốn từ bỏ thì không khó.
Đồ ăn được mang ra hết, mọi người ngồi vào bàn.
Từ đầu tới cuối, Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên chưa từng bàn bạc với đối phương nhưng lại hình thành một sự ăn ý vô hình, bắt đầu khắc chế hành vi của bản thân.
Cố Ngẫu không còn bảo Giản Hoài Hiên bóc vỏ tôm cho mình nữa, Giản Hoài Hiên cũng sẽ không chủ động gỡ xương cá cho Cố Ngẫu nữa, các hành động như gắp đồ ăn, múc canh cũng không hề xuất hiện, dần dần, Tiểu An vốn cẩn thận đã nhận ra điều bất ổn.
Hai người này… cãi nhau à?
Không biết Tiểu An hiểu lầm chuyện gì, khi Cố Ngẫu dùng đũa chung gắp một miếng gà cay cho mình, Giản Hoài Hiên thoáng khựng lại.
Nếu là trước đây, Giản Hoài Hiên quá nữa sẽ duỗi đũa qua gắp miếng gà cay trong bát Cố Ngẫu đi, nhưng bây giờ anh chỉ có thể mở miệng hỏi: "Không phải em nói nóng trong người, mấy ngày hôm nay không thể ăn cay được sao?"
Cố Ngẫu từ nhỏ đã có khẩu vị thanh đạm, từ khi chuyển tới thành phố S mới bắt đầu nghiện ăn cay, cũng vì ăn cay mà bị đau răng và nóng trong người: "Em cũng chỉ ăn một miếng thôi mà, không sao đâu."
Chỉ ăn một miếng?
Sao có thể.
Vị cay là kiểu càng ăn càng nghiện, cho dù bị cay tới mức khoang miệng tê dại, không ngừng uống nước thì cũng không thể dừng lại được.
Vào lúc Cố Ngẫu gắp miếng gà cay thứ ba, Giản Hoài Hiên mở miệng bảo dì Lý mang đĩa gà cay vào phòng bếp.
Nếu cô nàng kia còn ở đây, Cố Ngẫu sẽ giận dỗi với Giản Hoài Hiên, Giản Hoài Hiên cũng sẽ dùng lời nói để ngăn Cố Ngẫu lại.
Nhưng bây giờ, Cố Ngẫu chỉ ngóng trông nhìn theo đĩa gà cay bị mang đi, sau đó yên tĩnh cúi đầu ăn cơm, cũng không mở miệng kháng nghị.
Tiểu An lo lắng: Quả nhiên là cãi nhau.
Sau khi ăn xong, Cố Ngẫu dẫn Ca Ca ra ngoài đi dạo.
Giản Trì Cẩm đi theo Giản Hoài Hiên ra phòng khách, hạ giọng hỏi: "Em và Cố Ngẫu…"
Giản Hoài Hiên bình tĩnh nói: "Không phải trước đó chị đề nghị em show ân ái với cô ấy để đuổi người đi à?"
Giản Trì Cẩm dựa người vào lưng ghế, sau đó vỗ đùi: "Nhưng em không đồng ý mà!"
Giản Hoài Hiên: "Cô ấy đồng ý."
Giản Trì Cẩm: "Hả?
"Mặc dù hai người chưa từng thương lượng với nhau, nhưng trong chuyện này, đúng là Cố Ngẫu chủ động, Giản Hoài Hiên chỉ phối hợp mà thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Giản Trì Cẩm, Giản Hoài Hiên đành phải đảm bảo:"Vừa rồi chỉ là do thói quen mà thôi, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Phải từ bỏ thói quen đó một cách triệt để mới tốt.
"Giản Trì Cẩm nhớ lại hành động vừa rồi của Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên, da mặt không hiểu sao lại nóng lên. Rõ ràng chỉ là cầm chén đút rượu thôi mà, cũng chẳng có gì to tát, nhưng Giản Trì Cẩm lại cảm thấy mình bị hai người họ nhét cho một miệng cơm chó đầy ú ụ. Giản Trì Cẩm lại bắt đầu dông dài:"Hay là hai người tránh mặt nhau một khoảng thời gian đi, để Cố Ngẫu qua chỗ chị ở? Không được không được, bên chỗ chị không an toàn như ở chỗ em, hay là em đổi chỗ ở khác đi?
Nhưng mà như thế thì hơi quá đáng nhỉ, a a a làm sao bây giờ, nếu Cố Ngẫu thích em thì chị nên ủng hộ Cố Ngẫu dũng cảm theo đuổi em hay là nên đứng về phía em bây giờ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!