Cố Ngẫu cũng không biết lớp áo choàng ngụy trang của mình đã bị người ta lật hết lớp này đến lớp khác, cô thấy đã sắp tới 2 giờ nên xuống tầng làm bánh mochi hôm qua đã đồng ý.
Cách làm mochi vô cùng đơn giản, nhào bột nếp với nước, vo tròn rồi hấp lên, sau đó lấy ra nhồi nhân đậu đỏ vào, nhân lúc chưa nguội, áo thêm một lớp vụn dừa hoặc bột đậu nành là được.
Vấn đề là trong tủ lạnh cái gì cũng có, chỉ là không có đậu đỏ xay sẵn, muốn tự làm thì phải ngâm đậu đỏ từ ngày hôm trước, Cố Ngẫu nghĩ ngợi, dứt khoát dùng đậu đỏ ngào đường để làm nhân.
Cố Ngẫu dùng phần gạo nếp còn dư vo tròn lại làm bánh rán, sau khi rán xong, cô rắc bột đậu nành hoặc rưới nước đường đỏ đã đun sôi lên.
Đúng lúc Tô Thuyên tới đây dắt chó đi dạo, nhìn thấy Cố Ngẫu đang mân mê trong phòng khách, nhớ tới bát double skin milk trước đây, anh ta nuốt nuốt nước miếng.
Anh ta đứng dựa vào cửa phòng bếp hỏi Cố Ngẫu: "Cô làm bữa trà chiều à?"
Cố Ngẫu cũng không quay đầu lại: "Ừm."
Tô Thuyên: "Làm cho anh Hoài Hiên à?"
Cố Ngẫu lại "Ừm
"một tiếng. Tô Thuyên cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể:"Vậy, vậy có phần của tôi không?"
Cố Ngẫu: "Tự vào mà lấy."
Tô Thuyên lập tức chui vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Cố Ngẫu bưng đĩa mochi và hai chiếc bát rỗng đi đến phòng sách ở tầng một, trong lúc đó, Ca Ca đuổi theo cọ cọ lên đùi cô, cô cũng chỉ run mấy cái với suýt ném văng cái đĩa đi chứ không còn cứng đờ hay thét chói tai nữa, tiến bộ rất lớn, có thể thấy được năng lực thích ứng của con người là vô hạn, chỉ là trước đây không có cơ hội thể hiện mà thôi.
Cố Ngẫu gõ vang cửa phòng sách.
Trong phòng sách, Giản Trì Cẩm vẫn còn đang đắm chìm trong tin tức mình vừa biết, vẫn chưa thể hồi hồn.
Giản Hoài Hiên mặc kệ chị mình từ từ tiêu hóa như đi vào cõi thần tiên, còn mình thì mở máy tính ra xem tài liệu trợ lý Dịch vừa gửi cho anh.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nhìn thời gian, thuận miệng nói: "Hôm qua em nói với Cố Ngẫu là chị thích ăn bánh dày, bảo cô ta chiều nay làm cho chị một ít.
"Anh vừa nói xong, Giản Trì Cẩm lập tức nhảy dựng lên, ba bước gộp thành hai đi tới mở cửa phòng sách ra. Ngoài cửa, mặc dù Cố Ngẫu cảm thấy kỳ lạ với tư thế hùng hổ khi mở cửa của Giản Trì Cẩm nhưng vẫn bình tĩnh đưa bát đĩa trong tay mình về phía Giản Trì Cẩm:"Trà chiều ạ."
Giản Trì Cẩm như thể không nghe thấy, chị ấy ngơ ngác nhìn Cố Ngẫu, ánh mắt săm soi khiến da đầu của Cố Ngẫu tê dại.
"Chị?
"Cố Ngẫu gọi một tiếng. Giản Trì Cẩm lấy lại tinh thần:"Hả? À! Đúng vậy, chị, chị thích ăn bánh dày, cảm ơn cảm ơn.
"Giản Trì Cẩm nhận lấy bát đĩa trên tay Cố Ngẫu bằng hai tay, cầm tới đặt xuống bàn, sau đó nhanh chóng xoay người lại đi tới cửa. Cố Ngẫu cảm thấy có hơi kỳ lạ, cô nhìn Giản Trì Cẩm, rồi lại nhìn Giản Hoài Hiên. Đúng lúc chạm vào ánh mắt của Giản Hoài Hiên, Cố Ngẫu cũng không trốn tránh, cô nói:"Tôi cũng làm bánh mochi không có nhân đậu đỏ."
Giản Hoài Hiên ngẩn ra, sau đó mới gật đầu, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Cố Ngẫu quay về phòng bếp, Giản Trì Cẩm cứ đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của Cố Ngẫu.
Hôm nay Cố Ngẫu mặc một chiếc áo phông mỏng, phía dưới là một chiếc chân váy xếp ly màu hồng nhạt, những nếp gấp rõ ràng, mái tóc ngắn ngang vai được chải chuốt kỹ càng.
Dù sao cũng là chị em sinh đôi, nếu không phải là Giản Trì Cẩm nhìn chằm chằm thì đúng là không nhận ra Cố Ngẫu có nét mũm mĩm của trẻ con hơn Cố Liên.
Giản Trì Cẩm thầm so sánh sự khác biệt giữa hai người, cũng nhìn Cố Ngẫu bằng lớp filter cực dày.
Mũm mĩm trẻ con mới đẹp, đáng yêu biết bao, hơn nữa tính cách của Cố Ngẫu còn rất trầm ổn, vẻ ngoài và tính cách đối lập với nhau là sự tương phản đáng yêu biết bao.
Mãi cho tới khi hoàn toàn không nhìn thấy Cố Ngẫu nữa, Giản Trì Cẩm mới lề mề đóng cửa lại.
Chị ấy quay lại bàn, lấy bát đũa rồi gắp một miếng mochi mềm mại, sau đó liên tục ăn vài cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!