Chương 11: (Vô Đề)

Tính cách hiện tại của Giản Hoài Hiên ngoại trừ do cách dạy dỗ của ông cụ nhà họ Giản thì cũng có một phần là do ảnh hưởng từ gia đình.

Thân thích của nhà họ Giản đều rất bình thường, chỉ đến đời bố của Giản Hoài Hiên mới xảy ra biến hóa.

Bố của Giản Hoài Hiên cũng là một người giỏi ngụy trang giống Giản Hoài Hiên, điều khác biệt là bên ngoài bố của Giản Hoài Hiên tỏ ra là người thành thục ổn trọng, nhưng bên trong lại có tâm hồn trẻ con, còn tìm được một người vợ không để tâm tới cái tính cà lơ phất phơ của mình, con sinh ra cũng giỏi ngụy trang giống vậy, con gái lớn là Giản Trì Cẩm, bên ngoài xinh đẹp giỏi giang, bên trong lảm nhảm nhiều chuyện, và con trai thứ hai là Giản Hoài Hiên bên ngoài ga lăng bên trong lạnh nhạt.

Nhân tiện nhắc tới luôn, Giản Hoài Hiên còn có một người em trai.

Kỹ thuật ngụy trang của bố Giản, Giản Trì Cẩm, và cả Giản Hoài Hiên đều liên quan đến cách dạy dỗ của ông cụ nhà họ Giản, sau này ông cụ thấy Giản Hoài Hiên còn đáng tin hơn bố và chị gái anh, biết rằng anh có thể quản lý gia tộc, thế là không tự tay nuôi dưỡng em trai của Giản Hoài Hiên nữa, bởi vậy người em trai này của Giản Hoài Hiên là người hiếm hoi có tính cách trong ngoài như một, phản nghịch, trẻ trâu, ngày nào cũng đánh nhau, trốn học.

Vì cậu chủ nhỏ này mà trong ba năm học cấp hai, nhà họ Giản đã phải quyên góp tiền xây hai tòa nhà cho trường học, trước khi lên cấp ba cũng góp tiền xây cho trường mới một cái bể bơi.

Giản Hoài Hiên lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đáng tin và mạnh mẽ hơn bất kỳ ai trong gia đình là điều hiển nhiên.

Vì vậy quan hệ giữa anh và người nhà cũng vô cùng kỳ diệu, nói thân thiết thì anh do ông cụ nuôi lớn, khi ở chung với bố mẹ chị em ít nhiều cũng có một chút khách sáo.

Nếu nói xa lạ, vậy thì bố mẹ chị em lại là người anh tin tưởng nhất, nếu không anh cũng sẽ không để chị gái mình tạm thời thay anh quản lý công ty, còn mình thì lui về tuyến sau, không hề lo lắng chị gái mình sẽ có tâm tư khác.

Giản Trì Cẩm nghe nói Tiểu An ở trên tầng, lập tức chạy như bay lên trên, kết quả mới đến tầng hai, một cánh cửa phòng được mở ra, Cố Ngẫu từ trong bước ra, đúng lúc gặp được Giản Trì Cẩm, còn nhìn thấy nụ cười vui sướng còn chưa kịp rút về của Giản Trì Cẩm.

Cố Ngẫu: "…"

Giản Trì Cẩm cười sượng trân đứng im tại chỗ: "…"

Giản Trì Cẩm từ từ rút vẻ tươi cười lại, định lặng lẽ che giấu bản chất thật của mình, Cố Ngẫu cũng lấy lại tinh thần, chào hỏi với cô gái có mấy phần giống với Giản Hoài Hiên này: "Chị ạ."

Giản Trì Cẩm lên tiếng, trong lòng thì lảm nhảm nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra lạnh nhạt: "Cơm nấu xong rồi, cô xuống lầu trước đi, tôi đi gọi Tiểu An."

Cố Ngẫu: "…Được."

Cố Ngẫu đi vào phòng ăn, dì Lý đang lấy cơm chó cho Ca Ca, Giản Hoài Hiên đang xoa đầu Ca Ca, năm ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, còn đẹp hơn tài liệu bàn tay Cố Ngẫu thu thập để luyện vẽ.

Nghĩ đến mấy bản phác thảo kia, Cố Ngẫu lập tức nghĩ tới máy tính của mình, hôm qua Tiểu An đã liên lạc với thợ sửa máy tính, sáng nay thợ sửa máy tính đã tới mang máy tính của Cố Ngẫu đi, nghĩ tới chiếc máy tính chưa rõ sống chết của mình, lòng Cố Ngẫu lại đau xót.

Thậm chí cô không còn tâm trạng để thưởng thức bàn tay đẹp đẽ kia của Giản Hoài Hiên nữa, ủ rũ ngồi xuống bàn ăn như cà tím ngậm sương.

Ca Ca vừa ngẩng đầu hưởng thụ vừa không ngừng quay đầu về phía dì Lý, hiển nhiên là muốn vừa ăn vừa được xoa, có mấy lần nó tránh tay ghh để chạy đi ăn gì đó, nhưng đi được nửa đường lại quay về chỗ của Giản Hoài Hiên cọ cọ vào tay anh, chứng minh rõ thế nào gọi là "Đứng núi này trông núi nọ".

Đợi tới khi Tiểu An nhanh chóng bước xuống tầng, Giản Hoài Hiên mới thu tay lại, khiến Ca Ca không hề do dự chạy tới bên đĩa cơm của mình.

Giản Trì Cẩm đi theo sau Tiểu An, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ít nói.

Giản Hoài Hiên đi rửa tay, sau khi anh quay lại, mọi người đã bắt đầu ăn cơm trưa, suốt cả bữa cơm đều không có gì ngoài ý muốn xảy ra, bầu không khí vẫn bình thường, nhưng hiển nhiên không có sự náo nhiệt khi người trẻ tuổi ngồi ăn chung với nhau.

Có vẻ Giản Trì Cẩm rất ngạc nhiên trước điều này, bởi vì ngay cả Cố Ngẫu hơi chậm phản ứng cũng nhận thấy những ánh mắt ngạc nhiên của Giản Trì Cẩm liên tiếp dành cho cô, như thể Cố Ngẫu không gây chuyện là một điều đó rất bất thường.

Sau khi ăn xong, Giản Trì Cẩm bị Giản Hoài Hiên gọi vào phòng sách, Giản Trì Cẩm tưởng anh có chuyện gì liên quan tới công việc muốn nói, nên chỉ có thể tiếc nuối nhìn thoáng qua Tiểu An đang dọn bàn giúp dì Lý, sau đó đóng cửa phòng sách lại.

Trong phòng sách, Giản Trì Cẩm tùy tiện gác chân lên ghế sô pha, không hề nhìn thấy dáng vẻ ưu nhã khi trong phòng ăn vừa rồi.

Chị ấy đợi Giản Hoài Hiên hỏi chuyện trong công ty, không ngờ Giản Hoài Hiên lại hỏi: "Chị còn nhớ nhiều về chuyện trước đây nhà họ Cố cứu chị không?"

"Cũng đã trôi qua lâu lắm rồi, em nhắc tới chuyện này làm gì?

"Hiển nhiên Giản Trì Cẩm không quá muốn nhắc lại chuyện này. Vì thế Giản Hoài Hiên hỏi chị ấy:"Cố Liên của lúc ấy có gì khác với bây giờ không?"

Giản Trì Cẩm sẽ không biết mệt khi nói về đề tài này. Sau khi Giản Trì Cẩm được cứu về nhà họ Giản, làm điều trị tâm lý một khoảng thời gian mới được ông nội cho phép đi gặp Cố Liên.

Trước khi gặp Cố Liên, chị ấy vô cùng mong đợi, bởi vì lúc ấy là Cố Liên cứu chị ấy, chị ấy quá sợ hãi nên rất ỷ lại người đã cứu mình, căn bản không thèm che giấu gì cả mà lôi kéo Cố Liên đã cứu mình không ngừng làm nũng, khi ấy Cố Liên cũng vô cùng kiên nhẫn, yên tĩnh nghe chị ấy khóc lóc kể lể, còn thường xuyên xoa đầu an ủi chị ấy, còn vào bếp bắc ghế nấu cho chị ấy ăn, vậy nên trong ấn tượng của chị ấy, Cố Liên hẳn là một người tuy còn nhỏ tuổi nhưng có tính cách trầm ổn, là một cô gái đáng tin cậy như em trai của chị ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!