Chương 50: (Vô Đề)

Con phố trung tâm thành phố vào lúc nửa đêm vẫn đông nghịt xe cộ, một bóng người lạc lõng đứng giữa làn xe tấp nập.

Một tiếng còi xe vang lên chói tai, một Alpha hạ cửa sổ xe xuống mắng chửi người đàn ông đứng chắn trước mặt, Mày muốn chết à!

Mùi pheromone thoang thoảng trong không khí khiến Quý Thiên vui mừng khôn xiết. Y nhanh chóng quan sát xung quanh, trên biển chỉ dẫn bên đường là một địa danh quen thuộc, ánh nhìn y vượt qua đèn giao thông gần đó hướng về tòa nhà rực rỡ ánh đèn giữa đêm tối

- là tòa nhà của gia tộc Quý.

Có lẽ thấy Quý Thiên không nhúc nhích, Alpha mở cửa xe đi thẳng đến chỗ y, Mày điếc à...

Quý Thiên ngẩng mắt lướt qua, ánh nhìn của y khiến lời mắng chửi của Alpha đột ngột ngưng bặt. Alpha đứng trước mặt đối phương chẳng khác gì người được in trên biển quảng cáo xa xa, Quý Thiên thì không xa lạ gì với cái tên của mình.

"Quý tổng, giờ này đứng giữa đường nguy hiểm lắm đó." Alpha chợt đổi giọng, cười gượng một tiếng rồi lúng túng quay lại xe vòng qua Quý Thiên, tăng ga phóng vút đi.

Quý Thiên không có thời gian để tính toán với Alpha kia, y bước nhanh về phía tập đoàn của họ Quý. Dọc đường, các quảng cáo của Quý tràn ngập khắp nơi, có thể thấy thành quả nghiên cứu của họ đã được đền đáp xứng đáng.

Khi đứng trước cửa tập đoàn Quý lần nữa, Quý Thiên không khỏi xúc động. Trong một khoảnh khắc, y thậm chí có chút hồi hộp, y thực sự đã trở về sao? Liệu có phải trời đang trêu đùa y lần nữa không?

Có bóng người đi đi lại lại trước cửa, bảo vệ nhanh chóng tiến lên. Khi thấy Quý Thiên, ông ta sửng sốt một chút rồi lập tức thốt lên, Là Quý tổng!

Tiếng gọi của bảo vệ nhanh chóng thu hút sự chú ý của lễ tân vẫn còn trực ca. Cô lễ tân lập tức gọi điện cho trợ lý Nghiêm, cô giải thích ngắn gọn rồi chạy vội ra đón.

"Quý tổng, ngài đã trở về rồi."

"Nghiêm Chấn có ở công ty không? Dù cậu ấy có ở đó hay không, bảo cậu ấy đến gặp tôi ngay bây giờ." Quý Thiên vừa dặn dò vừa bước vào thang máy, đầu óc y đang rối bời, không thể suy nghĩ đâu ra được mạch lạc để nói những gì mình cần.

Lễ tân đi theo Quý Thiên,

"Tôi vừa gọi cho trợ lý Nghiêm xong, anh ấy vẫn còn ở công ty..."

Chưa dứt lời, thang máy mở ra với tiếng ding, Nghiêm Chấn xuất hiện với gương mặt căng thẳng, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Khi nhìn thấy Quý Thiên, nét mặt nghiêm nghị của anh khẽ cứng lại, gượng gạo nở một nụ cười khôi hài, Qúy tổng...

Khi gặp Nghiêm Chấn, Quý Thiên cũng đã xác nhận được rằng mình thực sự trở về. Y đưa tay nắm cánh tay của Nghiêm Chấn, cảm xúc y dâng trào trong lòng, song trên mặt vẫn phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh,

"Chúng ta lên lầu nói sau."

Thang máy thẳng lên tầng hai mươi tám, bên trong sáng rực, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ. Quý Thiên nhẹ nhàng vén tay qua bàn làm việc, cảm nhận sự thật của mọi thứ xung quanh.

"Quý tổng, mấy ngày qua ngài đã đi đâu vậy?"

Mặc dù thời gian không dài, nhưng Quý Thiên cũng đã phần nào bình tĩnh lại. Nghiêm Chấn hỏi như vậy có nghĩa là thời gian ở thế giới trước của y vẫn tiếp diễn bình thường, không bị ngừng lại khi y rời đi.

Vậy là, trong những ngày qua chắc chắn đã xảy ra không ít chuyện mà y không biết.

"Quý tổng, vết thương của ngài đã ổn chưa?"

Quý Thiên ngồi xuống ghế văn phòng,

"Tôi không sao, còn cậu thì sao?"

"Chỉ có chút trầy xước và chấn động nhẹ ở não, nhưng đã hồi phục rồi." Nghiêm Chấn vẫn nhìn Quý Thiên với ánh mắt dò xét.

Lúc đó y ngồi ở hàng ghế sau, còn không thắt dây an toàn nên bị thương nặng nhất. Nghiêm Chấn chắc chắn có rất nhiều thắc mắc, mà không chỉ anh ấy, ngay cả Quý Thiên cũng khó mà giải thích rõ ràng được.

"Chuyện cũ để sau, giờ nói về những gì đã xảy ra sau khi tôi rời đi."

"Vì tai nạn xe nên buổi họp báo đã bị hoãn lại, nhưng vẫn không thể liên lạc được với ngài. Công ty đã tổ chức cuộc họp hội đồng cổ đông và nhất trí quyết định tổ chức buổi họp báo trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!