Bữa tối được hẹn vào buổi tối. Với tính cách của Quý Thiên thì những buổi gặp gỡ như thế này chắc chắn y sẽ từ chối, nhưng Chu Đỉnh Nguyên đã nhận lời rồi.
Quý Thiên cũng không tiện làm mất mặt Beta của mình.
Nghĩ rằng lần này là để giúp Quý Thiên và Vu Đan Trân gần gũi hơn, Chu Đỉnh Nguyên đặc biệt lôi ra bộ đồ để dành của mình cho Quý Thiên mặc.
"Bộ này tôi mặc hơi rộng, còn cậu thì vừa in này."
Chu Đỉnh Nguyên đi quanh một vòng quan sát Quý Thiên.
Quý Thiên đúng chuẩn dáng người làm người mẫu, khuôn mặt y vốn dĩ đã là món phụ kiện hoàn hảo nhất, bộ đồ này mặc trên người y chẳng những không giúp y đẹp hơn, mà hơn thế, còn nhờ y mà trở nên nổi bật.
Nghĩ tới việc lát nữa mình sẽ tìm cách rời đi giữa chừng, Chu Đỉnh Nguyên không quên dặn dò:
"Cậu nhớ cười nhiều một chút, đừng có giữ mãi cái mặt lạnh lùng đó."
Quý Thiên còn chưa kịp trả lời, từ dưới lầu đã vang lên tiếng của Vu Đan Trân:
"Ông chủ Chu, hai người xong chưa?"
Xong rồi xong rồi!
Chu Đỉnh Nguyên lớn tiếng đáp, hắn kéo Quý Thiên xuống lầu. Thấy Vu Đan Trân đi một mình, hắn thuận miệng hỏi:
"Con trai cô không đi cùng à?"
"Nó ở nhà ăn với bà nội. Lát nữa tôi tính mang chút đồ về cho họ."
Bữa cơm này chủ yếu để cảm ơn Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên, dẫn theo trẻ con thì sợ quấy rầy không khí, người khác cũng không thoải mái.
Chu Đỉnh Nguyên lại hiểu lầm, hắn nghĩ rằng Vu Đan Trân không dẫn theo con là vì ngại nói chuyện với Quý Thiên trước mặt trẻ con. Hắn tự nhủ rằng lát nữa mình phải biết điều, tìm lý do rút lui sớm.
Nhà hàng là do Chu Đỉnh Nguyên chọn, ở ngay gần nhà, không cần vào trung tâm thương mại. Không gian ổn, giá cả cũng vừa phải, không làm Vu Đan Trân thấy áp lực.
Vu Đan Trân là người hoạt bát, nhanh chóng kể về công việc dạo gần đây. Có thể thấy cô thật sự kiếm được tiền, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không thể giấu nổi,
"Phải cảm ơn hai người nhiều lắm. Nếu không có các anh giúp, chắc giờ tôi vẫn đang thất nghiệp."
"Có gì đâu mà, tôi cũng chẳng giúp được gì, chủ yếu là nhờ Quý Thiên thôi." Chu Đỉnh Nguyên nhanh nhảu đỡ lời. Hắn sắp sốt ruột chết mất, thằng nhóc thúi Quý Thiên này ít nói quá, gần như không nói được câu nào. Chẳng lẽ vì hắn ngồi đây mà y thấy ngại sao?
Nếu thế thì Chu Đỉnh Nguyên nghĩ, thôi tốt nhất mình mau mau nhường chỗ. Hắn giả vờ đi vệ sinh, rồi nhân lúc hai người không chú ý, lẻn ra ngoài bằng cửa sau của nhà hàng.
Phía sau nhà hàng là chỗ đặt quạt thông gió của bếp, tiếng máy chạy ầm ầm, khói dầu bốc lên nồng nặc. Chu Đỉnh Nguyên cúi đầu bước thật nhanh.
Hắn bất giác thở dài, lòng bỗng có chút bâng khuâng. Chính hắn cũng không rõ là vì thấy tiếc khi cô gái xinh đẹp lại được đồng bọn để mắt tới, hay vì người bạn thân của mình sắp có người yêu.
Trên đời này chắc chắn phải có người độc thân, nhưng sao lại là hắn chứ? Thực ra hắn không quá muốn yêu đương, chỉ là... khó nói thành lời...
Nghĩ đến cảnh Quý Thiên và Vu Đan Trân đang ung dung ăn uống trong nhà hàng, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy mình cũng không nên thiệt thòi quá. Lâu rồi chưa ăn ngoài, hắn ghé vào một quán nướng ven đường gọi thêm nửa lít rượu trắng.
Hắn gửi tin nhắn cho Quý Thiên:
Hai người cứ ăn đi, tôi về trước rồi.
Không có Chu Đỉnh Nguyên, ngay cả người bắt chuyện cũng chẳng còn. Vu Đan Trân bỗng thấy khó nói tiếp, nhìn thấy Quý Thiên cứ thỉnh thoảng liếc về phía nhà vệ sinh, cô hỏi:
"Ông chủ Chu sao đi vệ sinh lâu thế nhỉ?"
Quý Thiên cũng thấy kì lạ, đã gần nửa tiếng trôi qua rồi, y đang định đứng dậy đi xem sao thì điện thoại của y rung lên. Mở ra xem, đúng là tin nhắn của Chu Đỉnh Nguyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!