Chương 26: (Vô Đề)

Hai người im lặng đối mặt một lúc lâu, cuối cùng Quý Thiên đành phải chịu thua trước. Bài học đầu tiên trong cuộc đời của một Alpha là học cách kiểm soát cảm xúc của mình.

Một Alpha không kiểm soát được cảm xúc thì sau này cũng sẽ không kiểm soát được pheromone của mình, lạm dụng pheromone để áp chế người khác là hèn hạ, đáng xấu hổ.

Quý Thiên khinh thường việc dùng cách này để gây áp lực lên bạn đời của mình, nhưng khi đối diện với Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên lại sợ hắn cố ý nói những lời chọc giận mình nên chỉ có thể hít sâu một hơi rồi xoay người lên lầu.

Chu Đỉnh Nguyên bị sự biến đổi thất thường của Quý Thiên làm cho chẳng hiểu gì. Hắn chống nạnh, hướng về phía cầu thang chỗ y mà cằn nhằn:

"Thần kinh à? Ai lại chọc giận cậu rồi? Tôi chỉ đùa một câu thôi, nói không hợp ý cậu là giở trò giận dỗi, thật là khó chiều mà."

Lớn tướng cả rồi đấy, thích là thích, không thích thì không thích, bị người khác chọc trúng tim đen thì lại nổi cáu, đúng là nhát gan. Mẹ nó chứ, mình đâu phải là giun trong bụng Quý Thiên, làm sao biết được y rốt cuộc thích hay không thích? Thần kinh.

Chửi xong, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy mình hơi thiếu oxy, đầu ong ong. Hắn ngồi xuống cạnh chiếc máy may để bình tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy chẳng ra làm sao, càng nghĩ càng bực bội. Thay vì nổi giận với Quý Thiên, hắn quyết định tập trung làm việc, lấy mấy bộ quần áo cần sửa bên cạnh để tiếp tục.

Khi sửa xong quần áo, cơn giận nghẹn ở ngực của Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa tan. Quả nhiên, tức giận không thể kìm nén mà chỉ có thể giải tỏa. Hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa, bên ngoài phố vắng lặng, giờ này hàng xóm xung quanh đã ngủ cả rồi.

Hắn dọn dẹp qua loa, bỗng cảm thấy rất vô vị, liền kéo cửa cuốn xuống lên lầu.

Đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang vốn có một cái, nhưng bóng đèn đã hỏng từ dạo trước. Chu Đỉnh Nguyên lười thay, vì trước đây dù làm muộn đến đâu thì Quý Thiên cũng chờ hắn đóng cửa để cùng lên lầu, có đèn hay không chẳng khác biệt mấy.

Nhưng hôm nay phải tự một mình mình lên, không có đèn lại thấy tối tăm thật.

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy mình hơi đa cảm. Trước đây khi chưa có Quý Thiên, chẳng phải hắn vẫn sống như vậy sao? Nhưng bây giờ có người ở nhà rồi, lại nghĩ đông nghĩ tây, thậm chí còn cảm thấy xung quanh tối.

Không dừng lại lâu ở lối đi tầng hai, Chu Đỉnh Nguyên tiếp tục lên tầng trên. Hắn còn phải tưới hoa trên tầng thượng. Khi lên đến tầng ba, hắn cố tình dừng lại một chút, lén lút trốn ở cầu thang nhìn về phía phòng Quý Thiên.

Cửa phòng y đóng chặt, không có chút ánh sáng nào hắt ra từ khe cửa, chắc là đã ngủ rồi.

Ây da chết tiệt, y thì hay nhỉ, muốn ngủ là ngủ, muốn dậy là dậy, muốn mua gì là mua, muốn giận là giận, nuôi y chẳng khác gì nuôi một ông trời con.

Chu Đỉnh Nguyên cố nhịn xúc động không gõ cửa lại tức tối đi lên tầng thượng. Hắn bật công tắc, bóng đèn sợi đốt vàng mờ mờ sáng lên, ánh sáng nhợt nhạt khiến mọi thứ không nhìn rõ ràng. Chu Đỉnh Nguyên bước tới bên bồn nước, lúc này mới nhận ra sàn nhà có vệt nước.

Hắn theo vệt nước nhìn sang, phát hiện tất cả cây cối trên tầng thượng đều đã được tưới, một số lá cây vẫn còn đọng nước, rõ ràng là vừa được tưới xong.

Trong nhà chỉ có hai người, ngoài hắn ra thì chỉ có thể là Quý Thiên lên tưới hoa.

Không biết tại sao, cơn giận nghẹn trong lòng Chu Đỉnh Nguyên vơi đi quá nửa. Cũng may Quý Thiên còn có chút lương tâm, ít ra vẫn còn biết chăm sóc cây hoa cho hắn.

Cảm giác này thật khó nói thành lời, có chút giống như Quý Thiên cũng coi đây là nhà y vậy. Nghĩ thế, Chu Đỉnh Nguyên lại không muốn Quý Thiên thích Vu Đan Trân. Nếu hai người họ đến với nhau, Quý Thiên chẳng phải sẽ dọn ra khỏi đây sao?

Chu Đỉnh Nguyên tự chê cười bản thân, sao cứ không mong Quý Thiên được tốt nhỉ? Có lẽ là do cuộc sống độc thân của bản thân vốn đã chán chường, người bạn bên cạnh tìm được bạn đời lại càng khiến người ta lo lắng hơn.

Qua lớp cửa, Quý Thiên nghe thấy tiếng Chu Đỉnh Nguyên đi lên đi xuống cầu thang. Sau khi tưới hoa, tâm trạng y cũng dịu đi nhiều. Nằm trên giường suy nghĩ, Quý Thiên thầm mừng vì hai người đã cãi nhau, nếu không cãi nhau, y lại phải rối rắm xem tối nay có nên ngủ chung giường với Chu Đỉnh Nguyên không.

Trong chuyện tình cảm, Quý Thiên tự nhận mình là người truyền thống. Tuy rằng hai người đã ngủ chung một giường, cũng coi như là bạn đời rồi, nhưng cả hai vẫn chưa đăng ký kết hôn.

Chủ động ngủ chung giường với Chu Đỉnh Nguyên có vẻ hơi vội vàng, nhưng nếu không nằm chung, y lại sợ Beta của mình suy nghĩ nhiều, cảm thấy y không phải là một Alpha có trách nhiệm.

Quý Thiên trở mình, y âm thầm quyết định trong lòng, phải sớm bàn với Chu Đỉnh Nguyên chuyện đăng ký kết hôn.

Theo hiểu biết của y về Chu Đỉnh Nguyên, mẹ hắn đã qua đời, người thân hiện tại chỉ còn bố, mẹ kế và em trai. Không biết hắn còn họ hàng nào khác không, có nên mời họ không, cũng phải hỏi ý hắn đã.

Nhưng bản thân y bây giờ chỉ có một thân một mình, tạm thời đành để Chu Đỉnh Nguyên chịu thiệt vậy. Còn sau này...

Chuyện sau này còn chưa kịp nghĩ tới, mí mắt Quý Thiên đã nặng trĩu, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tiệm may của Chu Đỉnh Nguyên đón vài cô gái trẻ, trông có vẻ là học sinh cấp ba. Họ ríu rít vây quanh hắn:

"Đây là số đo ba vòng của bạn con, còn này là bộ đồ cosplay cậu ấy muốn, chú xem có làm được không chú?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!