Chu Đỉnh Nguyên bỏ chạy rất nhanh, Quý Thiên vẫn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy âm thanh của cửa cuốn từ dưới lầu. Y luống cuống đi một vòng trong phòng, sau đó mới nhận ra đây là phòng của Chu Đỉnh Nguyên, một Alpha như mình ở lại phòng người khác rất không thích hợp nên y lại vội vàng chạy lên lầu.
Về đến phòng, Quý Thiên lập tức lấy quần áo vào phòng tắm rửa mặt, y mở nước ở mức cao nhất, hơi nước ấm áp nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Y đứng dưới vòi sen, để dòng nước từ đỉnh đầu chảy xuống cơ thể.
Nước nóng mở ra lỗ chân lông trên cơ thể y, nhưng lại không thể gột rửa những hình ảnh trong đầu. Mỗi khi nhắm mắt lại, y lại nhớ đến gương mặt ngủ say của Chu Đỉnh Nguyên khi áp vào người mình.
Quý Thiên đột ngột mở to mắt, cổ họng khô rát, y liên tục nuốt nước bọt để làm dịu cơn khó chịu trong cổ.
Những năm qua, y luôn giữ mình trong sạch, dù là Beta hay Omega, y chưa từng có sự tiếp xúc thân mật với họ, cả tâm trí đều dành cho nghiên cứu khoa học, nhu cầu về bạn đời đối với y mà nói không hề cấp thiết. Hơn nữa trong tiềm thức, y luôn cho rằng bạn đời chỉ là để duy trì dòng giống.
Trong kế hoạch cuộc đời của Quý Thiên, ít nhất phải đến năm 28 tuổi y mới bắt đầu tìm kiếm bạn đời phù hợp.
Ít nhất là không phải bây giờ, ít nhất không phải ở thế giới xa lạ này, đây là thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, y sẽ không làm những việc sai lầm rõ ràng như thế.
Nhưng... y và Chu Đỉnh Nguyên lại nằm chung một giường, đắp chung một chăn bông, Chu Đỉnh Nguyên còn không có chút giữ kẻ gì mà ôm chặt người y.
Trong nhận thức của Quý Thiên, trách nhiệm của một Alpha lớn hơn mọi thứ. Không nhất thiết phải có quan hệ đánh dấu mới coi là quan hệ thực sự. Việc y và Chu Đỉnh Nguyên nằm chung giường suốt một đêm đã chứng tỏ rất nhiều vấn đề, y không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nước nóng chảy xuống mũi Quý Thiên, y lau mặt, dùng mu bàn tay lau đi lớp sương mù trên gương, nhìn vào gương, y thấy đôi mắt mình đang đỏ ngầu. Dù bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, nhưng y không phải là người đã làm mà không nhận.
Một giờ đồng hồ sau, Quý Thiên chuẩn bị xong xuôi rồi xuống lầu. Khi y nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên lần nữa, trong lòng y bỗng xuất hiện một cảm giác lạ.
Lúc này, Chu Đỉnh Nguyên đang đo kích thước cho khách. Hắn nói chuyện làm việc vẫn luôn thô lỗ như vậy, giọng nói lớn, không hề dịu dàng tẹo nào, động tác cũng nhanh nhẹn... quá nhanh nhẹn không giống Omega, ngay cả Beta cũng không giống, lại hệt một Alpha vậy.
"Trong mấy ngày nữa chắc sẽ làm xong, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể." Chu Đỉnh Nguyên nhận tiền đặt cọc rồi tiễn khách ra ngoài cửa, hắn quay lại thì thấy Quý Thiên đang đứng ở cầu thang, nhìn chằm chằm mình.
Chu Đỉnh Nguyên vụng về muốn chết làm sao nhận ra sự kỳ lạ của Quý Thiên, hắn chỉ liếc y một cái rồi nói:
"Cậu cũng chậm quá đó, dậy cả tiếng đồng hồ rồi, trang điểm hay gì? Sắp đến giờ ăn trưa rồi, hai chúng ta còn chưa ăn sáng nữa."
Quý Thiên thực ra rất muốn nói chuyện với Chu Đỉnh Nguyên về những chuyện xảy ra tối qua, nhưng thấy Chu Đỉnh Nguyên hoàn toàn không có ý định đề cập đến, y cũng không biết phải mở lời thế nào.
Những việc khác, Quý Thiên còn có thể học hỏi nhưng chuyện tình cảm thì y thật sự không hiểu gì. Y hoàn toàn không biết Beta nghĩ gì trong lòng, càng không hiểu một Beta thô bạo như Chu Đỉnh Nguyên sẽ có những suy nghĩ gì.
Chu Đỉnh Nguyên vẫn chỉ nghĩ đến việc ăn uống, hoàn toàn không nhận ra Quý Thiên đã nghĩ xa đến mức nào, chỉ thấy Quý Thiên mãi không nói gì, hắn chỉ chỉ vào bồn rửa chén, nói:
"Tôi đã dọn sạch bát đũa rồi, cậu còn không hài lòng gì nữa?"
Quý Thiên nhìn vào mắt Chu Đỉnh Nguyên.
Vì quan hệ giữa họ đã có sự thay đổi, y biết mình cần phải đối xử với Chu Đỉnh Nguyên như với bạn đời. Quý Thiên tự nhận là một Alpha có tính cách dễ chịu, đặc biệt là khi đối xử với người yêu, dù gia cảnh có thể như thế nào thì, y cũng không bao giờ làm khó bạn đời, những điều cơ bản như sự quan tâm và dịu dàng y chắc chắn có thể làm được.
Ừm.
Ôi dào, sao dễ nói chuyện quá vậy, còn không chê bai gì cả, mặt trời mọc từ hướng tây rồi à.
Lại nghe Quý Thiên ho nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu dàng nói:
"Anh muốn ăn gì, để tôi làm."
Chuyện gì khác không nói, nhưng Quý Thiên nấu ăn chưa bao giờ lơ là. Chu Đỉnh Nguyên gãi gãi mũi,
"Bữa sáng thì mua mấy chiếc bánh bao từ cửa hàng đối diện ăn tạm, còn bữa trưa thì cậu làm gì tùy ý."
Quý Thiên gật đầu, Chu Đỉnh Nguyên dẩu mông lên, thân trên hắn dựa vào máy may, hô to về phía cửa hàng bánh bao đối diện,
"Cho chúng tôi hai khay bánh bao."
Hô xong, Chu Đỉnh Nguyên ngồi xuống ghế, hắn theo thói quen lấy ra thuốc lá và bật lửa, rất tự nhiên châm một điếu cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!