Nhìn cái gì đấy? Chu Đỉnh Nguyên đói đến mức không buồn dùng đũa, nhanh tay cầm hai chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào miệng.
Cảnh tượng ở bồn rửa chén đã đủ khiến Quý Thiên ngán ngẩm, giờ lại thêm việc Chu Đỉnh Nguyên tay không cầm bánh bao ăn, hắn chẳng chút phép tắc trên bàn ăn cả, coi như y đã được mở mang tầm mắt rồi.
"Anh chưa rửa bát, cũng đừng dùng tay không ăn thế, rõ ràng anh có đũa mà."
Chu Đỉnh Nguyên ở một mình đã quen, hắn làm gì để ý những chuyện vặt vãnh này. Bát đũa hắn dùng hôm nào thì hôm đó rửa, không hề bận tâm đến,
"Cậu vội gì chứ? Trong nhà thiếu gì đũa đâu, cần gì phải nhiều quy tắc vậy. Có ăn không? Không ăn thì tôi ăn hết."l
Nhìn cảnh nhà của Chu Đỉnh Nguyên lúc có lúc không đồ ăn, Quý Thiên cũng chẳng dám bướng bỉnh từ chối. Y im lặng ngồi xuống bên bàn ăn, chỉnh đũa cho ngay ngắn, sau đó nâng đĩa lên, nhẹ nhàng gắp bánh bao, thưởng thức nó một cách ưu nhã.l
Trong lúc đó, Chu Đỉnh Nguyên đã nhét gần nửa khay bánh bao vào miệng. Hắn tiện tay bật tivi lên, miệng vẫn còn nhồm nhoàm chưa nuốt hết bánh, nói giọng không mấy rõ ràng:
"Lát nữa tôi đi đánh bài, cậu trông quán giúp tôi nhé."
Dù sao trong nhà cũng chẳng có gì để trộm, thứ đáng giá nhất cũng chỉ là hai cái máy tính. Quý Thiên mà có bỏ đi thật, hắn cũng được yên tĩnh.
Những thói xấu của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên không tài nào sửa hết được. Ycòn chưa kịp bảo Chu Đỉnh Nguyên đừng vừa nhai đồ ăn vừa nói chuyện thì nghe đến từ đánh bài, lông mày y liền nhíu chặt.
"Anh định khi nào rửa bát?"
Chu Đỉnh Nguyên nghe chuyện rửa bát hai lần từ sáng đến giờ, tai như muốn mọc kén rồi, hắn bực bội đáp:
"Cậu đừng cằn nhằn nữa có được không? Cậu đâu phải vợ tôi đâu, suốt ngày lo tôi có rửa bát hay không là sao nữa?"
Quý Thiên bị nghẹn lời, y thật khó tưởng tượng nổi kiểu người nào có thể chấp nhận Chu Đỉnh Nguyên. Người kết hôn với hắn chắc phải có tấm lòng bao dung còn rộng hơn cả biển cả.
"Bát đũa để không rửa dễ sinh ra vi khuẩn."
Quý Thiên kiên nhẫn cố gắng giải.
"Ở đâu mà chẳng có vi khuẩn, cậu hít thở cũng có vi khuẩn đấy thôi! Đời không phải ai cũng sinh ra đã hưởng phú quý mà lại mắc bệnh phú quý. Cậu là công chúa hạt đậu tái thế à? Nếu cần rửa thì cậu tự rửa đi, có phải mình tôi ăn đâu."
Quý Thiên bị lời của Chu Đỉnh Nguyên làm nghẹn, thực ra thì bản thân y cũng chưa từng tự tay làm những việc như vậy. Mọi thứ ăn mặc ở đều có trợ lý lo liệu, nhà cửa cũng có người giúp việc chăm nom. Việc rửa bát, y nào có biết làm.
Quý Thiên không nói gì nữa, Chu Đỉnh Nguyên càng là không nhắc tới chuyện rửa bát rửa ơ gì. Hai người ăn sáng xong, Chu Đỉnh Nguyên liền vội vã đi đến quán mạt chược.
Quý Thiên gọi hắn lại,
"Tôi cần dùng máy tính."
Chu Đỉnh Nguyên cũng không keo kiệt đôi co,
"Cậu dùng đi, máy tính bàn đó đó, trong phòng tôi còn cái laptop, mật khẩu đều là sáu số 8, tôi đi đây."
Chu Đỉnh Nguyên vội vàng như vậy, Quý Thiên cũng không cản hắn, người như Chu Đỉnh Nguyên không đáng tin cậy mấy, con đường phía trước vẫn phải tự mình vạch đường mà đi thôi. Để hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân y, cách tốt nhất là lên mạng.
Trên bàn máy tính đầy vỏ hạt dưa, vỏ đậu phộng, tàn thuốc trong gạt tàn cũng đã chất đống, tro thuốc bay tứ tung trên bàn phím, thật là bừa bộn. Điều kiện vệ sinh tệ như vậy mà Chu Đỉnh Nguyên còn không chịu dọn dẹp.
Quý Thiên kìm nén cảm giác buồn nôn, lấy khăn giấy lau chỗ mình định dùng đi vài lần, nhìn chiếc bàn đã sạch sẽ hơn chút, cũng có thể coi là tạm ổn.
Quý Thiên nghiên cứu máy tính một lát, nhanh chóng tìm được nút khởi động. Sau một chút chờ đợi, màn hình sáng lên, y nhập mật khẩu, bất thình lình trước mắt hiện ra hình nền cô gái ăn mặc hở hang.
Quý Thiên dừng lại một chút rồi phớt lờ.
Y nhìn sơ qua máy tính của Chu Đỉnh Nguyên, trên màn hình gần như chẳng có gì ngoài vài chương trình mặc định, một trình duyệt, một phần mềm trò chuyện, cùng vài thư mục không được đổi tên.
Quý Thiên tiện tay mở một video trong một thư mục, màn hình lập tức hiện lên một cảnh trần trụi, âm lượng loa bật tối đa, tiếng thở dốc của cô gái vang vọng khắp cửa tiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!