Chương 47: (Vô Đề)

Chu Đỉnh Nguyên xuống lầu với tiếng bước chân rất lớn, hành lang giống như chiếc loa phóng đại âm thanh lên gấp bội. Mãi đến khi bên dưới vang lên tiếng mở cửa, Quý Thiên mới chắc chắn rằng Chu Đỉnh Nguyên đã xuống đến tầng một và sẽ không quay lại nữa.

Lúc này, y mới cúi người nhặt chiếc nhẫn rơi bên giường.

Chiếc nhẫn đã lăn trên sàn nhiều vòng dính chút bụi. Quý Thiên nhẹ nhàng phủi sạch, y để nhẫn lên ngón trỏ rồi chậm rãi xoay nó. Y thực sự không hiểu nổi tại sao chỉ qua một giấc ngủ thôi mà Chu Đỉnh Nguyên lại như biến thành một người khác.

Rõ ràng tối qua Chu Đỉnh Nguyên đã thích y rồi.

Dù hắn có chối thế nào, ánh mắt không thể lừa người, nhịp tim cũng không. Động tác xoay nhẫn của Quý Thiên khựng lại. Thế giới này khác thế giới của y ở nhiều điểm, nhưng chẳng lẽ ngay cả cách yêu một người cũng khác? Tại sao Chu Đỉnh Nguyên lại không chịu thừa nhận rằng hắn thích y chứ?

Cơn gió lạnh buốt quét qua, Quý Thiên không nhịn được mà rùng mình. Sự giá rét làm dịu đi cảm xúc của y phần nào. Y quay lại mở tủ quần áo, lấy đồ mặc vào. Khi y xuống lầu thì đã không còn thấy bóng dáng Chu Đỉnh Nguyên đâu.

Cửa cuốn ở tầng một mở toang, người qua lại tấp nập, Chu Đỉnh Nguyên lúc nào cũng vậy, gặp chuyện là chỉ muốn trốn, trốn thật xa.

Quý Thiên đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, ánh sáng trong mắt dần dần tắt. Chẳng lẽ y thực sự tự mình đa tình, ép buộc người ta sao?

Người ở cửa bắt đầu đổ dồn về phía đầu ngõ, có tiếng người la lớn: Cảnh sát đến rồi! Quý Thiên giật mình sợ hãi, y lo lắng Chu Đỉnh Nguyên gặp chuyện. Không kịp nghĩ ngợi gì y đã lập tức chạy ra ngoài.

Buổi sáng trên quảng trường không quá nhộn nhịp, thậm chí các tiểu thương bán hàng rong cũng chưa xuất hiện, chỉ có vài cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh mở cửa.

Không xa đó, Chu Đỉnh Nguyên đang bước đi tập tễnh trên quảng trường. Hắn tránh xa nơi đông người, bước chân dần chậm lại, lững thững lang thang giữa quảng trường vắng vẻ.

Giờ phải làm sao đây?

Sau này hắn còn mặt mũi nào đối diện với Quý Thiên nữa? Đuổi y đi sao? Nhưng Quý Thiên chẳng có cả chứng minh thư, lại thần thần bí bí. Nếu hắn đuổi y rồi, y biết đi đâu đây?

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy khinh thường chính mình.

Đã đến nước này rồi, tình thế như dầu sôi lửa bỏng, vậy mà hắn vẫn còn tâm trí lo lắng Quý Thiên sống chết ra sao.

Chết tiệt!

Chu Đỉnh Nguyên nhăn mặt, động tác quá mạnh làm kéo căng cơ bên trong đùi, đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn quan tâm Quý Thiên như vậy, nhưng Quý Thiên có đau lòng cho hắn không? Cái mông hắn sắp nứt ra đến nơi rồi còn gì.

Dù sao giờ họ cũng kiếm được tiền, cùng lắm chia đôi. Từ giờ đường ai nấy đi, ai sống cuộc đời của người ấy, nước giếng không phạm nước sông.

Đầu óc Quý Thiên lanh lợi như vậy, có tiền chắc cũng tìm được lối thoát thôi. Hơn nữa y còn đẹp trai như thế, chắc có thể là chàng thơ của ai đó...

Càng nghĩ, Chu Đỉnh Nguyên càng không tự tin.

Quý Thiên không có chứng minh thư, đến cả phương tiện công cộng cũng không đi được, trừ khi bắt xe dù, bằng không y không ra khỏi nổi thị trấn nhỏ này. Với dáng vẻ công tử bột của y thì liệu y chịu ngồi xe đen không? Nhỡ đâu tài xế xe dù thấy y đẹp lại chở đến nơi khác bán thì sao bây giờ?

Nhìn Quý Thiên có vẻ khỏe mạnh, thực ra lại là hổ giấy mà thôi. Mới đến đây đã hai lần sốt cao, nhỡ gặp phải vài kẻ có ý đồ xấu, y hai tay khó địch nổi bốn ngườ, tiền trên người có khả năng cũng bị cướp sạch rồi bị vứt xác nơi hoang vắng.

Cho dù may mắn giữ được cái mạng, nhưng y là người ngoài luồng, mất tích rồi cũng chẳng ai biết, chắc chắn là dữ nhiều lành ít.

Chu Đỉnh Nguyên bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Hắn cũng không định dồn Quý Thiên vào đường cùng, nhưng nếu không đuổi y đi, cả hai cứ sống chung dưới một mái nhà thế này, mắt to trừng mắt nhỏ, hắn lại sẽ nghĩ đến chuyện tối qua mỗi khi nhìn thấy Quý Thiên.

Mà hắn thực sự không phải đồng tính mà!

Chu Đỉnh Nguyên đau mông, chân cũng đau, hắn mơ mơ màng màng bước đến cửa một cửa hàng đồ trẻ sơ sinh rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Trong lòng Chu Đỉnh Nguyên tràn ngập nỗi buồn, không biết tương lai sẽ ra sao. Hắn không chỉ không thể đối mặt với Quý Thiên, mà còn không thể đối mặt với chính mình. Hắn đã sống ba mươi năm, không ngờ lần đầu tiên lại là với một người đàn ông và còn là người bị bị động nữa.

Khi Chu Đỉnh Nguyên đang cảm thấy mơ hồ về cuộc đời mình, một đứa trẻ đi vòng quanh hắn một vòng rồi ngồi xuống chiếc xe lắc bên cạnh.

Chưa kịp định hình lại, một bài hát thiếu nhi quen thuộc từ phía sau cất lên.

"Bố của bố gọi là gì..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!