Chương 12: (Vô Đề)

Biết rằng Chu Đỉnh Nguyên sẽ không dễ dàng chấp nhận ý kiến của mình nhưng cơm vẫn phải ăn, ăn xong bữa tối, bát đũa lại bị để lại đấy.

Quý Thiên vẫn không nhịn được cái tính lải nhải của mình, Chu Đỉnh Nguyên biết thế liền cắt ngang, dùng phép thuật chặn trước y một bước mà lên tiếng.

"Không phải anh bảo tôi dọn góc bức tường đó sao? Làm trước đi, chuyện đó gấp hơn." Nói xong, Chu Đỉnh Nguyên không chần chừ gì ngồi xổm xuống góc tường, chỉ cần hắn có việc để làm, Quý Thiên sẽ không ép hắn phải rửa bát nữa.

Trong tiệm có đủ thứ lộn xộn, trước đây Chu Đỉnh Nguyên cũng chẳng buồn dọn dẹp gì, chỉ là đồ đạc chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, miễn sao không cản đường và hắn có chỗ ngồi thì gì cũng không thấy phiền.

Dọn ra được một đống đồ như vậy, Chu Đỉnh Nguyên không biết phải đặt chúng ở đâu cho hợp lý. Khi hắn còn đang vò đầu bứt tai tìm chỗ, bất chợt phát hiện Quý Thiên đang cầm điện thoại quay video nhắm vào mình.

Quay gì thế?

Chu Đỉnh Nguyên cau có ngẩng đầu, tuy không quá để tâm đến hình tượng, nhưng nếu đã bị quay thì cũng phải quay cho đàng hoàng, còn đầu tóc rối bù thế này mà quay lại thì làm cái gì?

Quý Thiên không trả lời, chỉ hỏi lại:

"Chu Đỉnh Nguyên, anh đã từng tự may đồ cho mình chưa?"

Chưa từng. Chu Đỉnh Nguyên gãi gãi má,

"Quần áo tôi mặc đều là từ nhiều năm trước rồi."

Hắn chẳng mấy khi ra ngoài cửa, cũng không cần dự những sự kiện quan trọng hay gặp gỡ nhân vật tầm cỡ nào. Tiền kiếm được đều tiêu hết vào đánh bài và ăn uống, ai còn rảnh mà lo đến chuyện ăn mặc.

Quý Thiên khẽ nhíu mày:

"Một bộ cũng chưa từng làm à?"

Quả thực chưa từng. Áo thun ngoài chợ có mười lăm đồng một cái, cần gì phải mất công tự may đồ?

"Ngày mai làm một bộ cho chính anh đi, tôi sẽ quay lại xem."

Quay video vốn là ý tưởng của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên cũng không hiểu gì mấy, Quý Thiên nói gì thì hắn chỉ có thể đồng ý: Ờ.

Theo yêu cầu của Quý Thiên, hắn phải may một bộ vest. Làm một bộ vest như vậy tốn khá nhiều thời gian, Quý Thiên không chỉ quay video mà còn phải lo phần chỉnh sửa mỗi ngày.

Chu Đỉnh Nguyên từng xem qua những video mà Quý Thiên đăng tải, khả năng học hỏi của y quả thực rất tốt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thôi video đã làm ra được trông khá chỉn chu, chỉ có điều lượt xem lại không cao.

Chu Đỉnh Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ngày nào hắn cũng phải ở lì trong tiệm, chẳng thể đi đâu, chuyện gì cũng phải nghe theo Quý Thiên. Điều quan trọng nhất là hắn không thấy bất kỳ kết quả nào ngay lập tức. Hắn không muốn làm nữa.

Chiều hôm đó nhân lúc Quý Thiên đang ngủ trưa trên ghế, Chu Đỉnh Nguyên lén cầm điện thoại chạy ra ngoài, chạy thẳng hướng đến quán trà.

Nguyên buổi chiều chơi mạt chược, Chu Đỉnh Nguyên trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng hắn tự trấn an mình bằng ý nghĩ Quý Thiên không biết quán trà ở đâu, cứ thế mà tiếp tục đánh bài với tâm trạng bất an.

Có lẽ vì tâm trạng không ổn định, hôm nay vận may của Chu Đỉnh Nguyên rất tệ, tiền mặt trong túi thua sạch. Khi bước ra khỏi quán trà trời đã nhập nhoạng tối, gió lạnh buổi hoàng hôn mang theo hơi thở buốt giá.

Quẹo qua góc phố, hắn nhìn thấy tiệm mình ở cuối con hẻm. Cửa tiệm mở toang, ánh đèn từ bên trong hắt ra một khoảng sáng mờ mờ trên mặt đất. Tiếng hắn nuốt nước bọt nghe rõ đến bất thường, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

Hắn bỗng nhớ lại cảm giác hồi bé lén trốn học đi chơi game, về nhà muộn mà không dám đối diện với bố mẹ.

Mình cứ thế chạy biến đi như vậy, Quý Thiên có giận không nhỉ? Nhưng mà video mấy ngày trước quay rồi, rõ ràng chẳng có hiệu quả gì. Lúc nào cũng bắt mình ở lì trong tiệm, thật sự quá chán. Hơn nữa, rõ ràng Quý Thiên là người ăn ở miễn phí, mình sợ y làm gì chứ?

Đây là nhà của Chu Đỉnh Nguyên hắn mà!

Nghĩ thông suốt rồi, Chu Đỉnh Nguyên bỗng thấy mạnh dạn hơn. Hắn đút tay vào túi, bước nhanh về phía tiệm mình.

Bên trong tiệm rất yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!