Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh ta.
Thấy tôi không đáp lời, Hạ Yến Lễ ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Anh và em sắp kết hôn, sau khi kết hôn, em cũng không cần đi học đại học nữa. Hay là nhường suất học đại học của em cho Bạch Thu Thu đi."
Nghe xong, tôi bật cười:
"Đây là ý của anh hay là Bạch Thu Thu gợi ý?"
Là... là ý của anh.
"Phải không? Vậy tại sao tôi phải đồng ý với anh?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi ngược lại:
"Anh lấy tư cách gì mà tự ý quyết định thay tôi? Anh nghĩ mình là ai?"
"Anh không... chúng ta không phải là vị hôn phu, vị hôn thê sao? Chuyện của em cũng là chuyện của anh."
"Đừng nói chúng ta còn chưa kết hôn, kể cả có kết hôn rồi, chuyện của tôi cũng không đến lượt anh làm chủ! Người phạm sai lầm là anh, tại sao sai lầm của anh lại bắt tôi trả giá? Hơn nữa, ai biết đó có phải là sai lầm của anh hay không?"
Tôi lạnh lùng nhấn từng chữ:
"Có lẽ đây là kế hoạch hai người đã bàn bạc trước, chỉ để tính kế tôi, đúng không?"
Hạ Yến Lễ tức giận nhảy dựng lên:
"Em sao có thể nói anh như vậy? Anh là vị hôn phu của em..."
"Đã hủy hôn rồi thì anh không còn là gì nữa!"
13
Hạ Yến Lễ nhìn thái độ dửng dưng của tôi, kinh ngạc hỏi:
"Ý em là sao? Em muốn hủy hôn với anh? Tại sao?"
"Tại sao anh còn không biết à? Anh đã đưa người phụ nữ khác về nhà chăm sóc, lại còn ngủ chung giường với cô ta. Nếu hai người yêu nhau như vậy thì cứ đến với nhau đi. Tôi rút lui, thành toàn cho hai người!"
Hạ Yến Lễ cực lực phủ nhận mối quan hệ với Bạch Thu Thu:
"Em nói linh tinh gì vậy? Anh với cô ấy không phải như em nghĩ! Anh đã nói rồi, vợ anh chỉ có thể là em, tuyệt đối không phải ai khác."
Tôi nhìn Hạ Yến Lễ như đang xem một chú hề diễn trò, khiến anh ta tức đến đỏ cả mặt.
"Vân Thường, trước giờ em luôn nghe lời anh, anh nói gì em cũng làm theo. Sao lần này em lại không nghĩ cho anh?"
Anh ta còn dám nhắc đến trước đây!
Biết tôi yêu anh ta đến nhường nào, vậy mà anh ta vẫn vô liêm sỉ làm tổn thương tôi.
Sao anh ta có thể hèn hạ đến thế?
"Trước đây tôi ngu ngốc, không thể cứu chữa được. Bây giờ tôi không muốn ngu ngốc như vậy nữa."
Tôi không muốn nghe thêm lời nào từ Hạ Yến Lễ.
"Anh muốn tôi nhường suất đại học của tôi cho Bạch Thu Thu à? Đừng có mơ! Bảo cô ta từ bỏ cái ý định đó đi! Thật nực cười! Muốn học đại học thì tự thi mà đỗ, lại đi nhòm ngó suất của người khác, muốn tráo đổi mà không biết xấu hổ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!