Chương 7: (Vô Đề)

Bạch Thu Thu không thể tiếp tục diễn màn kịch tự sát của mình. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì Bạch Đình Đình xuất hiện.  

Cô bé ôm chặt lấy Bạch Thu Thu, hai chị em ôm nhau khóc thảm thiết trông như những người được làm bằng nước.  

Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, trong lòng nghĩ, nếu sớm biết Bạch Thu Thu và Hạ Yến Lễ sẽ làm ra chuyện này, tôi đáng lẽ không nên về hôm nay.  

Lẽ ra tôi nên nán lại vài ngày nữa.  

Haiz, thật là không đúng lúc! 

11

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Bạch Thu Thu ngã bệnh.  

Cô ta nằm liệt giường, không dậy nổi.  

Không chịu đi bệnh viện khám, cứ nằm bẹp dí trong phòng như thế.  

Tôi không biết cô ta đang tính toán điều gì, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi.  

Tôi đã hủy hôn với Hạ Yến Lễ, giữa chúng tôi không còn mối quan hệ gì nữa.  

Sống ở đây không còn phù hợp, tôi dự định thu dọn đồ đạc để chuyển đi.  

Khi tôi đang thu dọn đồ trong phòng, thì nghe thấy tiếng khóc lóc của Bạch Đình Đình ở dưới lầu, đang nói chuyện với Hạ Yến Lễ.  

"Chị em không chịu ăn uống gì, chị ấy nói thà c.h.ế. t còn hơn. Phải làm sao bây giờ, anh Yến Lễ? Em chỉ còn mỗi chị ấy là người thân, chị ấy mà có mệnh hệ gì, em cũng không sống nổi!"  

Hạ Yến Lễ đương nhiên rất lo lắng cho người trong lòng, vội đi cùng Bạch Đình Đình đến phòng kế bên để khuyên bảo.  

Một lát sau, từ phòng bên vang lên tiếng khóc khàn giọng của Bạch Thu Thu:  

"Em sống thế nào đây? Em không sống nổi nữa! Để em c.h.ế. t đi!"  

Lời khuyên nhủ của Hạ Yến Lễ không khiến Bạch Thu Thu yên ổn, ngược lại cô ta lại bắt đầu dọa tự tử.  

Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa theo dõi màn kịch, cũng không biết Hạ Yến Lễ đã nói gì với cô ta.  

Cuối cùng, tiếng khóc lóc cũng biến mất.  

Tôi nghĩ, chắc là Hạ Yến Lễ đã đồng ý cưới Bạch Thu Thu rồi.  

Được toại nguyện thì dĩ nhiên chẳng cần dọa c.h.ế. t nữa!  

Tôi tiếp tục thu dọn đồ của mình, lúc này Hạ Yến Lễ đến gõ cửa.  

Tôi lạnh nhạt hỏi: Có chuyện gì?  

"Vân Thường, chúng ta nói chuyện đi!"  

Nói gì? Tôi mỉa mai nhìn anh ta.  

Hạ Yến Lễ nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại chật vật tránh đi:  

"Vân Thường, em đừng nhìn anh như vậy. Anh và Bạch Thu Thu không có chuyện gì cả."  

"Nằm chung một giường mà không có chuyện gì?"  

"Tụi anh chưa làm đến bước cuối cùng. Vân Thường, đây không phải lỗi của tụi anh."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!