Bạch Thu Thu hạ giọng, nhưng ngữ khí lộ rõ vẻ độc ác:
"Chúng ta nhất định phải tìm cách ép cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhường suất cho chị."
18
Giọng nói đầy căm hận và quyết tâm của Bạch Thu Thu khiến tôi rùng mình. Tôi lặng lẽ quay lại phòng mình.
Đêm đó tôi không tài nào ngủ được.
Để tránh chuyện không hay, tôi quyết định rời đi càng sớm càng tốt.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi nghĩ, ngày mai chính là thời điểm thích hợp.
Sáng hôm sau, mắt phải của tôi giật liên tục.
Người ta nói
"giật mắt trái liên quan đến tiền tài, giật mắt phải thì là tai họa." Mắt phải tôi giật không ngừng, cứ có cảm giác chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Để tránh bất ngờ, tôi gọi cả dì Trương, dì Vương, chị Lý, bà Ngô và bác Vương ở nhà bên cạnh đến giúp chuyển đồ.
Hai chị em Bạch Thu Thu, Bạch Đình Đình không ngờ được tôi lại đi một nước cờ như vậy.
Nhìn thấy năm, sáu người đột nhiên xông vào giúp tôi chuyển đồ, Bạch Thu Thu ngây ra như tượng:
"Chuyện gì vậy? Sao lại chuyển đồ?"
"Liên quan gì đến cô?"
Dì Trương lớn tiếng đáp trả.
"Tôi chỉ là... chỉ là lo lắng cho Vân Thường..."
"Lo lắng? Cô là người mong cô ấy đi nhất thì có! Một cô gái độc thân không biết xấu hổ mà sống ở nhà của vị hôn phu người ta. Ai chẳng biết cô đang toan tính gì!"
Bà Ngô vừa nói vừa quát, giọng to không chút kiêng nể, khiến mặt Bạch Thu Thu tái xanh vì tức giận nhưng không thể phản bác được một lời.
Tôi chuyển hết đồ lên xe, rõ ràng nhìn thấy sự lo lắng không che giấu được trong ánh mắt của hai chị em họ.
Tôi biết họ không ngồi yên được nữa, vì nếu tôi rời khỏi đây, họ sẽ chẳng còn cơ hội ra tay với tôi.
Nhưng ngay khi tôi đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi từ tầng trên của Bạch Đình Đình:
"Chị Vân Thường, chị để quên đồ rồi! Đây là ảnh của cha mẹ chị, em vừa tìm thấy dưới gầm giường!"
Tôi rất trân trọng những thứ thuộc về cha mẹ mình.
Bạch Thu Thu và Bạch Đình Đình biết rõ điều đó.
Họ biết rằng tôi chắc chắn sẽ không nỡ bỏ lại ảnh của cha mẹ, nhất định sẽ lên lấy.
Tôi hiểu rằng thứ chờ tôi trên lầu chắc chắn là một cạm bẫy nguy hiểm. Nhưng nếu họ đã nóng lòng như vậy, tôi cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền, để họ toại nguyện một lần.
Tôi đáp lại:
"Được, tôi lên lấy ngay!"
19
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!