"Vậy là... nơi này chính là trạm cuối của chúng ta à?"
Đơn Minh Hâm đánh giá toàn bộ môi trường bên trong hầm trú ẩn. Cô rất quen thuộc với các mô hình căn cứ khác nhau do Tập đoàn Huyền Vũ xây dựng — xét về diện tích, nơi này nhiều nhất chỉ có thể coi là một "nhà an toàn" tạm thời, không thể nào tích trữ được nhiều tài nguyên sinh tồn.
Ở giữa sảnh chính chỉ đặt một buồng ngủ đông duy nhất.
Không ngờ kế hoạch cuối cùng của căn cứ nhân loại thật sự đã thành công. Giờ đây bề mặt địa cầu đã hoàn toàn trở nên cằn cỗi, các thể đột biến bị quét sạch một lượt.
Nhưng nhân loại cũng buộc phải rút xuống lòng đất, bấu víu sự sống trong các khoang ngủ đông — không biết bao giờ mới có thể quay lại mặt đất.
Bây giờ mà rời khỏi đây, họ sẽ chết cóng.
Nhưng nếu không có đủ thức ăn... thì cái chết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đơn Minh Hâm bắt đầu kiểm kê vật tư trong hầm trú ẩn. Gù Gù – con sinh vật bay theo họ đến đây – đang cuộn đôi cánh béo ục ịch lại, tìm được một góc rộng rãi rồi nằm xuống nghỉ.
Ôn Như Yểu nhìn sang Tô Hạnh – người từ lúc thoát khỏi ảo giác đến giờ vẫn chưa lấy lại trạng thái – rồi bước đến, cùng cô ngồi dựa vào góc tường: "Vẫn đang nghĩ về ảo cảnh do mẫu thể tạo ra sao?"
"Tôi chỉ là... đầu óc vẫn còn rối loạn." Tô Hạnh bóp nhẹ hai bên thái dương.
"Nó chưa chắc đã có trí tuệ vượt trội hơn con người, nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo. Dù nó truyền cho cô thông điệp gì, mục đích cũng chỉ có một."
Ôn Như Yểu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
"Nó sẽ xuất phát từ dục vọng của cô, kết hợp với ký ức của cô, tạo ra một ảo ảnh nửa thật nửa giả để mê hoặc, khiến cô dần dần lạc lối... rồi tự nguyện trở thành nô lệ của nó. Đó là chiêu trò cũ rích của nó."
Tô Hạnh khựng người, ngẩn đầu nhìn nàng: "Người cuối cùng mẫu thể nhắc đến... thật sự là cô?"
"Thực ra từ sau khi cơ thể tôi biến đổi, nó đã luôn ở trong đầu tôi." Ôn Như Yểu im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: "Khi tình hình trở nên cấp bách, tôi đã tự mình xâm nhập vào ảo cảnh của cô."
"Vậy... cô đã biết hết từ trước rồi?" Tô Hạnh cười khổ, nhìn về phía xa nơi Đơn Minh Hâm đang cặm cụi kiểm kê vật tư:
"Chúng ta đi được đến đây, cùng lắm cũng chỉ là mấy con chuột trắng mò được vào trung tâm mê cung. Kết cục... vẫn chỉ là cái chết vô nghĩa. Đôi khi tôi cảm thấy chính nơi này mới là ảo giác."
Ôn Như Yểu đáp: "Vậy cô thấy cuộc sống trước đây có ý nghĩa sao?"
"Nếu cô cho rằng đây là ảo giác vô nghĩa... vậy thế giới trước kia thì sao?
"Tô Hạnh thoáng sững sờ. Ôn Như Yểu chậm rãi nghiêng người lại gần, nhìn sâu vào mắt cô:"Thế giới nơi tôi là bạn gái của cô."
"..."
Mặt Tô Hạnh ửng đỏ, cô quay mặt đi, khẽ ho nhẹ: "Chuyện đó... chỉ là thứ mẫu thể dựng lên thôi mà."
"Nhưng nó bắt nguồn từ chính khao khát thật sự trong tim cô." Ôn Như Yểu rũ mắt xuống, nhẹ áp sát tai cô thì thầm: "Cô thích tôi.
"Tim đập dồn dập. Tô Hạnh cắn môi, nhưng... không hề phản bác. Chỉ im lặng vài giây, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát, cười khẽ:"Bây giờ mới thừa nhận... liệu có muộn quá không? Chúng ta... chẳng còn nhiều thời gian nữa."
"Đó chính là điều cô luôn lo lắng phải không? Coi trọng kết cục hơn tất cả." Ngón tay Ôn Như Yểu nhẹ lướt qua má cô:
"Nhưng kết quả... vốn đã được định sẵn từ đầu. Điều có ý nghĩa... là quá trình – là những gì ta cảm nhận và trải qua."
Nàng cúi đầu mỉm cười, trong mắt ánh lên những tia sáng không giấu giếm: "Vậy... cô thừa nhận rồi nhé?"
Chạm vào ánh mắt nóng bỏng của Ôn Như Yểu, Tô Hạnh bỗng thấy tất cả trở nên vô nghĩa.
Nàng nói đúng — cái chết là kết cục ai cũng phải đối mặt. Cho dù tận thế không xảy ra, thì cuộc đời của cô... dường như cũng chẳng có mục tiêu nào rõ ràng. Phần lớn thời gian cô cố gắng sống chỉ vì bản năng sợ chết, và vài khoảnh khắc hiếm hoi khiến cô rung động, khiến cô thấy có lý do để tiếp tục.
Thậm chí... nếu vẫn sống trong thế giới hoà bình trước kia, có lẽ cô sẽ không bao giờ gắn bó sâu sắc với Ôn Như Yểu như thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!