Chương 87: (Vô Đề)

Tô Hạnh mở bừng mắt trong sợ hãi, nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Trần nhà quen thuộc mà lại xa lạ hiện ra phía trên, dưới thân là cảm giác mềm mại thoải mái. Cô ngây người mất hai giây, rồi bỗng bật dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn quanh căn phòng rộng chưa đến ba mươi mét vuông trước mặt.

Đây là căn hộ cô thuê trọ.

"Chủ nhật nào cũng như vậy sao? Xem ra về sau chủ nhật tôi không nên ngủ lại nữa thì hơn."

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lúc này cô mới chú ý bên cạnh còn có người khác. Cô quay đầu nhìn, thấy Ôn Như Yểu đang mặc một bộ đồ công sở chỉnh tề, trang điểm tinh tế, đứng bên giường cô, trông cứ như thể chuẩn bị đi làm ngay giây tiếp theo.

Tô Hạnh ngơ ngác nhìn căn phòng trọ nơi mình sống nhiều năm, cạnh đó là gian bếp nhỏ, đối diện là cửa dẫn vào nhà tắm và nhà vệ sinh — kiểu bố trí chật hẹp điển hình của căn hộ đơn thân, toàn bộ một cái liếc mắt là thấy hết. Cái đệm dưới người là thứ cô từng bỏ ra số tiền lớn để mua, từng nằm suốt bao đêm.

Một cảm giác như cách biệt cả đời trào lên — nếu như không có sự xuất hiện của Ôn Như Yểu, người hoàn toàn không thuộc về nơi này.

Tô Hạnh: "Cô... sao cô lại ở đây?"

Cô nhớ rõ mình chưa từng đưa Ôn Như Yểu về nhà, huống chi... không đúng, bản thân cô cũng không nên xuất hiện ở đây.

"Cô và tôi cùng bị rơi vào ảo cảnh do Cây Mẹ tạo ra?" Tô Hạnh cau mày.

Ôn Như Yểu ngẩng lên, nhìn cô im lặng hai giây, rồi bất ngờ cúi người chống tay lên mép giường, vươn tay nâng cằm cô lên.

Mùi nước hoa lạnh nhạt lượn lờ nơi chóp mũi. Tô Hạnh khẽ run hàng mi, nhìn nàng đang kề trán vào trán mình.

"Không sốt mà." Ôn Như Yểu khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Lần này không cho cô giả bệnh trốn nằm ì nữa đâu. Dậy vào thứ Hai đúng là hơi khó, nhưng vẫn phải đi làm chứ."

Giọng nói dịu dàng, cưng chiều ấy khiến Tô Hạnh sững người, ngồi ngơ ngác nhìn nàng trên giường.

Ôn Như Yểu khẽ thở dài: "Lại ngẩn người ra rồi, còn không mau đi rửa mặt?"

Tô Hạnh lật chăn bước xuống giường, mơ hồ đi vào phòng tắm, rửa mặt qua loa, rồi phát hiện dưới gương đặt hai chiếc cốc đánh răng giống hệt nhau — không chỉ vậy, còn có cả bàn chải đôi, dép đi trong nhà đôi...

Từ khi nào nhà cô có mấy thứ này? Và bộ còn lại là chuẩn bị cho ai? Lẽ nào là... Ôn Như Yểu?

Cô và Ôn Như Yểu là người yêu?

Tô Hạnh hít sâu một hơi.

Vậy nên, nơi này đúng là thế giới tưởng tượng của cô rồi.

Thu xếp xong, cả hai cùng xuống thang máy rời khỏi chung cư. Dưới lầu, hàng dài người đang chen chúc mua đồ ăn sáng. Bên kia đường xe cộ tấp nập — khung cảnh náo nhiệt thường thấy của một thành phố trong ký ức.

Chỉ có một điều kỳ lạ: rõ ràng giờ cũng đã gần trưa, vậy mà bầu trời phía trên vẫn đen kịt như ban đêm.

Tô Hạnh đứng bên đường ngây người nhìn. Một chiếc xe màu bạc trờ tới dừng ngay trước mặt. Ôn Như Yểu hạ cửa kính xuống: "Còn không mau lên xe?"

Tô Hạnh sững lại một chút, có phần không quen, nhưng vẫn bước lên, mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Nhìn nàng đang chăm chú lái xe bên cạnh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Tại sao cô lại sinh ra loại ảo giác này? Một Ôn Như Yểu như thế này... cũng là do cô tưởng tượng ra ư?

Suốt quãng đường im lặng. Khi xe sắp đến dưới toà nhà công ty, dừng lại bên lề đường.

Ôn Như Yểu quay sang hỏi: "Hôm nay vẫn xuống ở chỗ cũ?"

Tô Hạnh liếc nhìn ra ngoài, thầm cảm thấy thế giới trong ảo ảnh này được xây dựng khá tỉ mỉ. Nếu thật sự có quan hệ yêu đương nơi công sở với Ôn Như Yểu, thì đúng là cô sẽ là người biết cách tránh né ánh mắt người khác.

Cô chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng Ôn Như Yểu lại bất chợt lên tiếng: "Chờ đã."

Tô Hạnh nghi hoặc quay đầu lại, đối phương chỉ yên lặng nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!