Chương 85: (Vô Đề)

Một bóng người cao gầy trong bộ đồ bảo hộ tiêu chuẩn lảo đảo bước ra khỏi xe, loạng choạng vài bước rồi ngã sấp xuống tuyết, thở d. ốc từng hơi.

"Hô... cuối cùng cũng ra được rồi, sắp ngạt chết mất...

"Người phụ nữ tóc ngắn nằm sấp trên tuyết, hít thở lấy lại sức. Nhưng vừa mới hoàn hồn, cô đột nhiên cảm thấy có ai đó đang sờ tóc mình. Vừa ngẩng đầu liền đập vào mắt là... một cái đầu cá bẹt của sinh vật biến dị! Cô hoảng loạn bò lùi lại trong tuyết, toàn thân run lên."Em gái nhỏ đừng sợ, nó không cắn người đâu." Đơn Minh Hâm cười tít mắt cúi người xuống, như xách con gà con nhấc cổ áo sau của cô gái lên, nheo mắt nói:

"Đồ bảo hộ của căn cứ? Cô là người của Tần Mặc à?"

"Phải... phải, tôi thuộc đội 018, chẳng lẽ các người không..." Cô gái nói nửa câu thì bỗng dừng lại, ánh mắt trở nên hoảng loạn, nhìn họ đầy cảnh giác – lúc trước gần như nghẹt thở nên thấy người là nghĩ được cứu, giờ mới nhận ra – bộ đồ của nhóm này khác hẳn với đồ của căn cứ.

"Các người là phản đồ?

"Sắc mặt cô gái thay đổi ngay, nhìn họ như thể đang đối diện thủy triều quái vật. Trong căn cứ, ai cũng biết chuyện Từ Vi dùng người làm thí nghiệm. Đội ngũ của cô ta vốn dĩ không còn là người bình thường nữa. Mà những người trước mặt – chẳng khác gì đám quái vật vừa rồi."Phản với chả không phản, giờ thế giới còn lại mấy mạng đâu. Lũ các người, con người mà cứ thích chia bè kết phái." Đơn Minh Hâm bực bội buông cô ta xuống đất, cúi người nhìn vào trong xe:

"Chỉ có mình cô? Đồng đội đâu?"

"Họ..." Cô gái nuốt nước bọt, chỉ về tòa nhà năm tầng phía trước: "Những người khác bị kẹt trong tòa nhà đó. Tôi trông xe nên mới thoát được.

"Nhìn theo hướng cô chỉ, phía xa hiện ra một tòa nhà đơn lẻ cao nổi bật, xung quanh là khoảng trống mênh mông tuyết phủ, hoàn toàn cách biệt với những công trình khác. Dù kiến trúc ở khu này rải rác, nhưng thường vẫn cách nhau không xa – chỉ có tòa nhà kia, nằm lạc lõng một mình giữa đồng tuyết, thật sự quá bất thường."Khu vực đó đã bị kích hoạt rồi.

"Ôn Như Yểu liếc nhìn hai cái rồi nói. Tô Hạnh:"Các người sao lại có mặt ở đây?

"Có mã hiệu đội, hẳn là đang làm nhiệm vụ. Người phụ nữ tóc ngắn:"Khu vực này có giếng phóng cuối cùng."

"Cái gì cơ?" Hiếm khi thấy Đơn Minh Hâm nghiêm túc, cô cau mày hỏi: "Cô chắc đây là giếng cuối cùng? Nếu phóng thành công thì sao?"

Cô gái do dự vài giây, run rẩy trả lời: "Toàn bộ lục địa trung tâm sẽ giảm 300 độ trong vòng 56 tiếng. Tất cả sinh vật sống còn trên mặt đất... sẽ bị đóng băng hoàn toàn."

"...

"Lời nói đó khiến cả không gian lặng đi trong chốc lát. Nếu điều đó là sự thật, họ cần lập tức tính đường rút."Còn nghĩ gì nữa, giết hết bọn này đi là xong, đỡ lằng nhằng." Đơn Minh Hâm chẳng buồn suy xét, trực tiếp bóp cổ cô gái.

"Khoan đã!"

Cô gái sợ hãi hét to: "Giờ cô giết tôi cũng vô ích! Giếng phóng đã khởi động rồi, chúng tôi chỉ bị mắc kẹt trên đường rút lui!"

"Vậy à." Ánh mắt Đơn Minh Hâm càng hẹp lại: "Vậy càng nên giết để hả giận."

Vừa nói, cô ta vừa định ra tay bóp nát cổ đối phương, người phụ nữ hoảng loạn giãy giụa: "Đừng! Các người... các người vẫn còn đường lui!"

Đơn Minh Hâm siết chặt cổ cô ta, xúc cảm mảnh mai của khí quản dưới tay khiến cô ta chỉ muốn bóp mạnh thêm. Cô bực dọc:

"Nói một lèo không được à? Nói tiếp đi!"

Người phụ nữ đã đỏ bừng cả mặt, bị nghẹt đến mức không nói nên lời.

Tô Hạnh không nhìn nổi nữa, đập tay hất tay cô ta ra. Đối phương mới được thở lại đúng lúc sắp ngạt.

"Chúng tôi... vì là nhóm rút lui cuối cùng nên không còn thời gian quay lại căn cứ. Căn cứ đã giao cho chúng tôi tọa độ của trạm tiếp ứng gần nhất..."

Tô Hạnh cúi mắt: "Tọa độ đâu?"

"Ở... ở trên người đội trưởng."

Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn về tòa nhà phía xa.

"Tức là, chúng ta phải vào trong đó cứu người đúng không?

"Đơn Minh Hâm khoanh tay, nửa cười nửa chế nhạo. Tô Hạnh cau mày:"Từ lúc các người kích hoạt giếng đến giờ là bao lâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!