Chương 7: (Vô Đề)

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nín thở.

Không khí chật chội trong phòng thang hàng như bị đông cứng lại, chỉ còn con số tầng đỏ rực trên màn hình thang máy nhảy lên không tiếng động, trong nháy mắt lại tăng thêm một tầng.

Là người ư?

Lúc này còn chọn đi thang máy lên tận hơn chục tầng... Hơn nữa, tại sao lúc nãy lại dừng lại lâu đến vậy?

Thứ gì đó sắp xuất hiện sau cánh cửa thang máy trước mặt họ — đối với cả hai, hoàn toàn là một mối đe dọa chưa thể đoán định. Trong khi đó, lối thoát hiểm ở bên cạnh, ít nhất hiện tại có thể chắc chắn là vẫn an toàn.

Chỉ có hai lựa chọn, mà ở lại thì chẳng khác gì đánh cược mạng sống.

Khi thang máy đã leo đến tầng 15, Tô Hạnh siết chặt tay, chộp lấy tay Ôn Như Yểu, hai người gần như cùng lúc đẩy cửa thoát hiểm mở ra.

Cầu thang rất yên tĩnh, tất cả các cánh cửa đều bị khóa từ bên trong. Qua cửa sổ hẹp, ánh sáng trắng bệch lọt vào chiếu lờ mờ lối đi. Tô Hạnh đi trước, bước từng bước thật thận trọng xuống các bậc thang.

Mỗi lần xuống thêm một tầng, cô đều phải dừng lại quan sát kỹ càng, chắc chắn không có gì bất thường mới tiếp tục đi tiếp. Vì vậy mà suốt hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, họ mới xuống được tới tầng 10.

May mắn là trên đường không gặp phải sinh vật sống nào. Có lẽ vì lối thoát hiểm này vốn dĩ ít được sử dụng, kể từ khi tòa nhà đi vào hoạt động, trừ trường hợp khẩn cấp thì chẳng mấy ai đi qua. Mọi người đã quen dùng thang máy chính, nên mới không có ai ở đây.

Cũng có thể là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chưa ai kịp chạy trốn vào lối thoát hiểm này.

Các bậc thang được xây khá dốc, dù tốc độ đi không nhanh nhưng Tô Hạnh — vốn đã quen đi thang máy — cũng chẳng nhớ nổi lần cuối cùng tự leo cầu thang là khi nào. Bắp chân bắt đầu ê ẩm, khiến cô phải chậm lại, quay đầu nhìn về phía Ôn Như Yểu ở sau lưng.

Đối phương bị cô bỏ lại một đoạn ngắn, vẫn đang đi chân trần, từng bước chậm rãi đặt chân xuống bậc thang kế tiếp. Những ngón chân trắng trẻo ban đầu đã bị phủ đầy bụi mịn, cổ chân trắng nõn có một mảng đỏ bầm lớn, không biết là bị thương từ lúc né quái vật hay vì điều gì khác.

Gấu quần vốn sạch sẽ giờ cũng bị dính bẩn một mảng.

Ôn Như Yểu chống tay vào lan can để xuống cầu thang, bàn chân bị thương rõ ràng có dấu hiệu không bình thường, vết thương chắc chắn đã ảnh hưởng đến việc đi lại.

Tô Hạnh nhìn dáng vẻ lấm lem ấy, đột nhiên có chút ngỡ ngàng. Trong ấn tượng của cô, Ôn Như Yểu luôn là kiểu người bề ngoài xinh đẹp, tiểu thư nhà giàu được "thả dù" vào chức vụ cao khi tuổi đời còn trẻ — một "bình hoa di động

". Không ngờ chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, người phụ nữ đó lại có thể vì sinh tồn mà liều mạng như thế. Mà bản thân cô cũng chẳng khá hơn gì, chỉ hơn người ta một đôi giày vừa chân. Đáng lẽ lúc này cô nên ngồi trong văn phòng sạch sẽ, thoải mái gõ bàn phím, vậy mà lại rơi vào chế độ"chạy trốn tận thế

"một cách khó hiểu — hơn nữa còn là đi cùng một cấp trên mà trước giờ chẳng mấy khi trò chuyện. Ôn Như Yểu đã vượt lên trước mặt. Thấy cô dừng lại, nàng cảnh giác nhìn xuống dưới:"Có tiếng động sao?"

"... Không." Tô Hạnh liếc xuống dưới, ngừng một lúc mới hỏi: "Cô... chân không sao chứ?" Dù gì cũng vừa cùng nhau trải qua một phen sinh tử, Tô Hạnh đối với cô ấy đã không còn bài xích như trước.

Ôn Như Yểu đứng yên, chống tay vào lan can, khẽ ngẩng mắt lên. Hàng mi dài và dày phủ bóng dưới đôi mắt nhạt màu, ánh nhìn thì lạnh lùng, nhưng khi kết hợp với đuôi mắt hơi xếch, lại toát ra nét quyến rũ đầy mê hoặc.

Khiến người ta say đắm trước dung nhan ấy, nhưng vì khí chất thanh lãnh mà chẳng dám mạo phạm.

"Không sao." Ôn Như Yểu khẽ cười với cô rồi xoay người bước đi: "Những tầng tiếp theo để tôi đi trước."

"À? Cái đó...

"Tô Hạnh hơi sững người, nhìn bóng lưng cô ấy đi trước, định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng, lặng lẽ theo sau. Dù sao nãy giờ cũng toàn là cô tự mình lao lên trước, chẳng biết chốc nữa có thứ gì đáng sợ xuất hiện tiếp hay không — trái tim nhỏ bé của cô thật sự không chịu nổi thêm cú sốc nào nữa. Nếu Ôn Như Yểu muốn đi đầu thì cứ để cô ấy đi. [Tsk, nhìn cô đi, đây mà là suy nghĩ nên có của một"li. ếm cẩu

"* à?] *Tạm hiểu là người si tình một cách hèn mọn, mê muội chạy theo người mình thích."......"

Tô Hạnh trợn trắng trong lòng, khó chịu tột độ với cái việc bị gán mác "li. ếm cẩu

". Dù cô đúng là thích con gái thật, nhưng kiểu người như Ôn Như Yểu đâu phải gu của cô. Từ bé đến lớn có biết bao nhiêu người — cả nam lẫn nữ — tỏ tình với cô, đều là người ta dây dưa theo đuổi, chứ Tô Hạnh cô chưa từng làm"li. ếm cẩuvì ai cả. [Hừ.]......"

Hệ thống khịt mũi một tiếng rồi "ngắt kết nối" luôn, không thèm nói thêm lời nào, càng khiến Tô Hạnh chột dạ khó hiểu.

Cô bước từng bậc theo sau Ôn Như Yểu, cầu thang mờ tối yên ắng đến kỳ lạ, ngoài tiếng bước chân cố gắng nén nhẹ của cả hai thì chẳng còn bất kỳ âm thanh nào khác. Cảm giác như cả thế giới giờ chỉ còn lại hai người họ là còn sống.

Tô Hạnh bất giác rùng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!