Chương 6: (Vô Đề)

"Khặc khặc khặc......"

Khuôn mặt xanh lè gớm ghiếc trước mắt đang nghiến răng với cô, con ngươi ngang đục ngầu ánh lên tia đỏ đầy bạo loạn và hung tợn.

Tay của Tô Hạnh vừa đau vừa tê, nhưng cô không dám lơi lỏng dù chỉ một chút, cứ như dính chặt vào tay nắm cửa, thế nhưng cô biết mình không thể trụ được bao lâu nữa.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn là cái lưỡi của con quái vật đó không dài, nếu không với khoảng cách gần thế này, nó đã có thể quất thẳng vào mặt cô. Nhưng tuy lưỡi không dài, cổ của con quái vật lại vừa dài vừa nhỏ, trên da mọc một lớp sừng như vảy cá, cứng và trơn bóng.

Bị cửa kẹp nên không thể vươn tới lui, nó bắt đầu lắc lên xuống, những chiếc răng nhọn chi chít và hôi thối chuyển sang phía cánh tay đang kéo cửa của Tô Hạnh.

Tim Tô Hạnh thót mạnh một cái, tình thế đang rơi vào bế tắc. Ngay khi cô định buông tay quay đầu bỏ chạy thì nghe thấy tiếng Ôn Như Yểu hỏi phía sau: "Điện thoại của cô còn không?"

"Còn... còn ở túi áo khoác.

"Tiếng tim đập lớn hơn cả giọng nói của chính mình, nói xong cô cảm giác Ôn Như Yểu thò tay vào túi áo cô lấy điện thoại ra. Tô Hạnh cắn răng kéo cửa:"Tới nước này rồi, mau chạy đi, tôi sắp buông tay rồi!"

"Cố thêm chút nữa."

"..." Tô Hạnh hít một hơi. Nói cố là cố được chắc?! Đúng là đứng nói chuyện thì nhẹ tênh, đổi lại là cô xem sao!

"Này, tôi nói thật đó, tôi cản nó không nổi nữa rồi—" Tô Hạnh vừa gấp vừa giận, mũi chân chống chặt vào góc tường, thân người bị con quái vật kéo dần về phía trước, đồng thời còn nghe tiếng bấm phím cảm ứng mặc định từ điện thoại của mình.

Không hiểu nổi hành động kỳ quặc của đối phương, Tô Hạnh nghiến chặt răng, đang định cảnh báo lần cuối thì thấy Ôn Như Yểu bất ngờ đưa tay ra, đưa điện thoại đặt ngay trước mắt con quái vật.

Lực kéo cửa từ bên ngoài đột ngột biến mất, Tô Hạnh kinh ngạc trừng lớn mắt.

Ánh sáng xanh của màn hình chiếu lên khuôn mặt sần sùi như vỏ cây, khiến nó càng thêm đáng sợ. Con ngươi ngang đục ngầu xoay lên nhìn màn hình, cơ thể quái vật vốn đang vặn vẹo dữ dội bên ngoài bỗng nhiên khựng lại một cách khó hiểu.

Ôn Như Yểu khẽ lắc lắc chiếc điện thoại, khuôn mặt của con quái vật thân tre cũng di chuyển theo.

Tô Hạnh nghe thấy tiếng thở căng thẳng của Ôn Như Yểu, ngay giây tiếp theo, cổ tay trắng trẻo ấy đột ngột dùng lực mạnh, ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài qua khe cửa đang hé mở.

Cái đầu của con quái vật đông cứng lại như bị đóng băng trong hai giây, rồi "vèo" một tiếng, nó rút khỏi khe cửa.

Tô Hạnh lập tức nắm thời cơ đóng sầm cửa lại, khóa chốt từ bên trong. Sau khi xác nhận cửa đã khóa kỹ, hai chân cô bủn rủn, dựa lưng vào cửa rồi trượt ngồi xuống đất, chỉ còn sức để thở d. ốc.

Sắc mặt của Ôn Như Yểu cũng chẳng khá hơn là bao, vừa rồi hoàn toàn nhờ vào ý chí mạnh mẽ mới giữ được bình tĩnh. Căng thẳng đến mức gần như cận kề cái chết, nay dây thần kinh buông lỏng thì mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy người.

Phòng thang hàng nhỏ hẹp, đèn chưa bật, chỉ có ánh sáng lờ mờ truyền qua ô cửa kính mờ mịt trên tường. Bên trái là một thùng rác siêu to màu xanh đặt sát tường, bên phải là thang máy chở hàng, bên cạnh thang máy là cửa thoát hiểm dẫn ra cầu thang bộ.

Hiện tại tất cả các cửa đều đóng kín, không gian bị bịt kín hoàn toàn. Chỉ cần không ra ngoài, ít nhất lúc này họ vẫn tạm thời an toàn.

"Vừa rồi... cô cho nó xem cái gì vậy?

"Tô Hạnh nghỉ ngơi một lúc, đợi hơi thở ổn định mới có sức lên tiếng hỏi. Chiếc thùng rác gần đó chất đầy hộp cơm đồng nghiệp vứt lại, trên sàn luôn có nước súp vương vãi, Ôn Như Yểu đi chân trần, nhíu mày nhìn sàn nhà bẩn thỉu, ngập ngừng một chút rồi nói:"Ảnh khỏa thân nửa người của trai cơ bắp."

Tô Hạnh: "..."

"Thật ra tôi chỉ đánh cược một phen thôi." Ôn Như Yểu lùi lại nửa bước, miễn cưỡng tìm một chỗ sàn sạch sẽ, khoanh tay nhìn cô: "Vừa rồi con quái vật đó... mặc quần áo của Vương Vũ, cô chắc cũng nhận ra rồi.

"Tô Hạnh gật đầu. Thứ đầu tiên cô để ý chính là cái áo đó, dù sao cũng từng chê bai biết bao nhiêu lần cái áo sơ mi màu hường chói mắt ấy của gã gay Vương kia rồi... Nhưng, tại sao mọi người lại đột ngột biến thành hình dạng quỷ dị thế này? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tận thế? Là do thời tiết bất thường và cơn mưa kỳ quái kia sao?"Khi bị kẹt trong thang máy tôi có nghe cuộc điện thoại của cô, cộng thêm việc con quái vật đó cực kỳ ám ảnh với cái thùng giao hàng..." Ôn Như Yểu cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, tiếp tục nói: "Nếu có một thứ gì đó đang can thiệp, làm thay đổi gen của cô, cướp đi ý chí thuộc về loài người, thì có lẽ... d. ục v. ọng và sợ hãi chính là phòng tuyến cuối cùng giúp con người giữ lại bản ngã, đồng thời cũng là bước cuối cùng để hoàn tất việc đồng hóa."

"Đồng hóa? Đồng hóa với cái gì cơ...?" Tô Hạnh ngẩng đầu chạm vào ánh mắt trầm mặc của Ôn Như Yểu, trong lòng khẽ run. Cô luôn cảm thấy người đối diện đã biết nhiều hơn những gì mình đang nói.

"Vậy... sau khi hoàn toàn bị đồng hóa, có phải sẽ càng khó đối phó hơn, không còn điểm yếu nữa đúng không?"

Ôn Như Yểu khẽ hé môi, cuối cùng chỉ cụp mắt xuống: "Tôi cũng không biết."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!