Chương 50: (Vô Đề)

Ba người rời khỏi tiệm đồ luộc cay, giẫm lên đám cánh muỗi rơi rụng dưới đất đi về khu giếng trời giữa trung tâm thương mại, nơi trước mắt chỉ còn một mớ hỗn độn: hành lang gãy đổ, cửa kính vỡ nát, kính vụn và gạch đá rơi đầy nền nhà, cây trang trí treo đầy ruy băng từng là điểm nhận diện ở chính giữa giếng trời giờ cũng đã bị "nhổ bật cả gốc".

Ánh sáng trắng lạnh lẽo xuyên qua vài khung cửa nửa rơi nửa dính còn sót lại ở cửa chính, ngay cả bầy muỗi dày đặc bên ngoài cũng không còn dấu vết.

Tô Hạnh vô thức siết chặt cánh tay, cúi đầu liếc nhìn một cái.

Từ khi gục xuống vì kiệt sức, Ôn Như Yểu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, yên tĩnh tựa vào lòng cô, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt mộc nghiêng nghiêng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt. Sự tái nhợt vì suy yếu lại khiến vẻ thanh lãnh giữa lông mày càng thêm mong manh dễ vỡ.

Thế nhưng nhớ đến dáng vẻ mạnh mẽ dứt khoát của Ôn Như Yểu trong những cuộc họp tại công ty trước kia, cùng với sự tỉnh táo sắc lạnh trong các tình huống sinh tử sau này, Tô Hạnh vội lắc đầu, thu lại ánh mắt, tiếp tục bước nhanh ra ngoài.

Dù hiện tại việc ôm thêm một người không khiến cô mệt mỏi bao nhiêu, nhưng dù sao vẫn phiền hơn khi hành động một mình. Nghĩ thế, Tô Hạnh đổi sang tư thế bế nửa người cho thuận tiện hơn, tăng tốc đuổi theo Đơn Minh Hâm đang đi phía trước. Nhưng chưa kịp đến cửa lớn, cô ta lại bất ngờ dừng lại.

Tiếng động cơ gầm rú bất ngờ vang lên từ bên ngoài, phá vỡ không khí im lặng đến kỳ quái.

Chỉ một giây sau, khung cửa cao lớn sắp đổ sập bị một đầu xe cứng rắn húc bay – một chiếc xe bọc thép hạng nhẹ cứ thế lao thẳng qua cửa chính, xông vào trung tâm thương mại!

"Lão đại! Tụi em tới muộn rồi!

"Ôn Như Yểu đã đoán không sai – bầy muỗi vừa tan, đám du côn quả nhiên quay lại tìm người. Vài gã đàn ông lực lưỡng từ xe nhảy xuống, giơ súng chỉ về phía họ, lớn tiếng quát:"Giơ tay lên! Ngồi xuống cạnh tường!"

"..."

"Mẹ kiếp." Thấy cả ba người không có chút phản ứng, gã cầm đầu chửi một tiếng, đá vào chân tên bên cạnh, quát:

"Vào trong tìm lão đại! Mấy con ghẻ này bắn chết cho tao! Khai hỏa!" Dứt lời, gã nhấc súng lên bóp cò —

Tiếng súng vang rền liên tiếp, nhưng đạn vừa b. ắn ra không những không xuyên thủng đối phương mà còn bị đánh bật trở lại — chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ chính phe mình vang lên không ngớt.

Gã cầm đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn – một lỗ máu to tướng đang phun máu xối xả ngay tim!

Một bóng trắng lóe qua – nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp – toàn bộ đạn b. ắn ra đều bị phản ngược lại!

"Ai là con ghẻ hả?"

Đơn Minh Hâm bĩu môi, liếc mấy cái xác nằm bất động dưới đất, thở dài: "Chán thật."

Nói rồi cô ta bước qua xác bọn chúng, chậm rãi tiến về chiếc xe bọc thép màu xanh lục phía trước. Đưa tay vuốt nhẹ thân xe to cao rắn chắc, cô ta nheo mắt, cười: "Thôi được, nể tình tụi bây mang xe tới, để lại nguyên xác cho cũng được."

Tô Hạnh ngẩng mày nhìn chiếc xe bọc thép hạng nhẹ oai phong lẫm liệt trước mắt.

Thân xe màu xanh đậm, ước chừng dài hơn 4 mét, cao hơn 2 mét, trên nóc còn trang bị súng máy hạng nặng xoay 360 độ và tấm chắn đạn, vừa có khả năng tấn công lẫn phòng ngự. Nếu gặp bầy côn trùng hay những kẻ sống sót có ý đồ xấu trên đường, độ an toàn chắc chắn cao hơn xe thường rất nhiều.

Nhất là hiện giờ khi Ôn Như Yểu vẫn còn hôn mê – sự an toàn của xe càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

Tô Hạnh mở cửa xe, cẩn thận đặt Ôn Như Yểu nằm ổn định ở hàng ghế sau. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô đóng cửa xe phía sau lại, vòng qua đầu xe, lúc đi ngang qua buồng lái thì khựng lại, nhìn chằm chằm vào vô

-lăng.

"Đừng nói là... cô không biết lái xe đấy nhé?" Đơn Minh Hâm liếc mắt nhìn cô, nhướng mày cười nửa miệng:

"Chà, thế thì sao đây? Chẳng lẽ phải đợi cái cô mỹ nhân lạnh lùng của cô tỉnh dậy mới khởi hành được à?"

Tô Hạnh liếc cô ta một cái, nhướng mày: "Làm sao phải chờ lâu vậy, tôi có bằng lái đàng hoàng, thi một lần là đậu luôn."

"Ui chao, giỏi ghê cơ."

Đơn Minh Hâm nhìn cô bước lên xe từ bậc thang bên hông, ngồi vào ghế lái rồi thắt dây an toàn nhanh gọn, lại nói: "Nhưng đây đâu phải xe bình thường. Cô chắc là lái được chứ? Không thì tôi ngồi cũng chẳng yên tâm nổi đâu nha."

"Thế cô muốn lái thay à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!