Tô Hạnh há hốc miệng, kinh ngạc đến mức không phát ra được tiếng.
Qua khe cửa thang máy đang bị một lực mạnh kéo giãn ra, nàng cuối cùng cũng thấy rõ mặt của cái thứ nãy giờ vẫn điên cuồng đập cửa bên ngoài—hoặc, ít nhất là... từng là khuôn mặt người.
Làn da trên mặt hắn gần như đã hoàn toàn mục rữa, lớp da cũ sắp rụng xuống, cứ treo lủng lẳng như da lột, bên dưới lộ ra lớp da mới đen nhánh, cứng rắn như vỏ bọc. Mí mắt, mũi, môi như bị tan chảy, lộ ra toàn bộ mô cơ và cơ quan đáng sợ bên trong.
Lợi răng trơ trụi phơi ra ngoài, kết nối với một hàng răng nhọn vàng khè, dài hơn cả nanh thú hoang, như chỉ cần một cú cắn là đủ để cắn nát cái cổ mảnh khảnh của Tô Hạnh.
Vì sao Tô Hạnh lại chắc chắn đó là... người?
Bởi vì cái thứ quái vật đó đang mặc trên người bộ áo thun vàng cứt chó mà... Hoàng Thái Tử đã mặc từ tuần trước đến giờ vẫn chưa thay!
Cái hình in lỗi thời trên ngực còn xấu đến mức cả toà nhà này không ai dám mặc giống lần thứ hai.
"Khặc khặc—" Thứ kia dường như vì thấy được Tô Hạnh mà càng thêm hưng phấn, dồn sức đẩy mạnh hai cánh cửa thang máy đang bị kẹt. Khe hở mỗi lúc một rộng, đủ để cái đầu to tướng của nó thò vào.
Nhìn cái thứ không rõ là người hay là quỷ sắp chen vào được, mặt Tô Hạnh trắng bệch, run rẩy ôm chặt Ôn Như Yểu co rúm lại trong góc thang máy, cả người mềm nhũn như bún.
May mắn thay, cửa thang máy lại bị kẹt ở một vị trí không đủ để thân hình cồng kềnh kia chen lọt vào. Không kéo thêm được, con quái vật phát cáu đấm mạnh xuống mấy cú, khiến cả tấm cửa kim loại biến dạng, cuối cùng kẹt cứng luôn.
Tạm thời có được chút thời gian để thở, Tô Hạnh mới sực nhớ ra mình phải hít thở, thở hổn hển từng ngụm lớn. Nhưng kẻ kia vẫn không chịu đi, con mắt đỏ quạch cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi còn đảo qua đảo lại, như đang... suy nghĩ điều gì đó. Cái nhìn khiến nàng tê dại cả da đầu.
Tô Hạnh không rõ cái thứ này còn sót lại bao nhiêu nhân tính, nhưng rõ ràng trong cú đấm, trong ánh mắt, tuyệt đối không có chút lý trí nào của con người.
Ngay sau đó, nàng thấy con quái vật nghiêng người, duỗi mấy ngón tay dài ngoằng biến dạng vào trong khe cửa. Móng tay nhọn hoắt như móc câu hướng thẳng vào mặt nàng—
Không gian trong thang máy vốn đã hẹp, móng tay dính máu khô của nó gần như cào sát má nàng. Tô Hạnh sợ hãi nhắm tịt mắt, theo phản xạ xoay người né tránh.
"Xoẹt—" Tiếng vải rách vang lên sau lưng, nhưng kỳ lạ là không thấy đau đớn. Hóa ra cánh tay to như cành cây của con quái vật chỉ mới với tới được lưng nàng, cào rách áo khoác chứ chưa chạm vào da thịt.
May quá, sáng nay nàng lo mưa lạnh nên mới đổi sang áo dạ dày cộm, nếu mặc sơ mi chắc tiêu rồi.
Tình huống hỗn loạn bất ngờ này khiến nàng đẩy Ôn Như Yểu về phía sau, bản thân lại thành người chắn phía trước. Ôn Như Yểu thấp hơn nàng nửa cái đầu, lúc mặt đối mặt thì cằm nàng kia chỉ chạm tới xương quai xanh của Tô Hạnh.
Đã thế còn bị ôm chặt, loạng choạng thế nào, đôi môi mềm mại cứ phớt nhẹ lướt qua cổ nàng mấy lần.
[Ting! Kích hoạt "nguyện vọng của li. ếm cẩu
"– vì yêu hy sinh thân mình. Li. ếm điểm +3, đạt điều kiện nâng thuộc tính. Vui lòng chọn: Sức mạnh 💪 Tốc độ 🏃♀️ Né tránh 🌀]"......
"Tô Hạnh vừa run rẩy vừa hoảng hồn, nghe thấy giọng đó vang lên trong đầu thì sững lại, đơ toàn thân. [Haizz, dù sao tôi cũng là bàn tay vàng rơi ra từ người nữ chính, cô nhặt được coi như cô may mắn, vậy thì tiện thể mở cho cô một cái buff nhé.]"......
"Nỗi sợ trong lòng Tô Hạnh bỗng chốc vơi đi quá nửa, thay vào đó là cảm giác cạn lời. Nhưng cô cũng không có thời gian để bận tâm, trước một thế giới đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo bình thường, cộng thêm con quái vật mạnh mẽ đằng sau luôn rình rập lấy mạng mình, cô lập tức cộng điểm vào mục"sức mạnh
". Tuy nhiên, sau khi cộng xong thì chẳng thấy cơ thể có thay đổi gì."Khặc khặc...
"Âm thanh xé gió sắc nhọn lướt qua sau đầu truyền đến tai, kèm theo tiếng răng nanh va vào nhau ken két của quái vật phía sau, khiến lông tơ trên lưng Tô Hạnh dựng đứng, tim đập thình thịch. Cộng sức mạnh rồi thì mình có thể đánh bại con quái vật phía sau sao? [Tất nhiên là không.] [Cô chỉ là một con liế. m cẩu công cụ thôi, lấy đâu ra quyền dùng buff cao cấp. Cái buff ban đầu này chỉ giúp tăng chút thể lực cho dân văn phòng yếu ớt như cô sống sót trong mạt thế, chạy nhảy cho được, lúc cần thì ra chắn dao đỡ đạn cho nữ chính, hoàn thành sứ mệnh là xong.]"......
"[Nhưng mà giờ thế giới tuyến đã lệch rồi, mấy thế giới song song thì không ảnh hưởng gì đến nhau. Sau này phải tự cô cố mà nghịch thiên cải mệnh đi. Mà nếu nữ chính chết thì thế giới này sẽ reset, lúc đó cô cũng không còn là cô nữa đâu.] Giọng hệ thống lảm nhảm cả một đống, tâm trạng Tô Hạnh như tàu lượn siêu tốc lên xuống không ngừng, còn chưa kịp tiêu hóa hết thì Ôn Như Yểu đột nhiên nhẹ nhàng đẩy cô một cái:"Tô Hạnh.
"Bị gọi tên, Tô Hạnh lập tức hoàn hồn. Chiếc thang máy dưới chân đã không chịu nổi tổn thương từ ngoại lực, đang có dấu hiệu rơi xuống rõ rệt, cô lập tức căng thẳng."Tô Hạnh, cô buông tôi ra trước đi.
"Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, lúc này Tô Hạnh mới phát hiện mình đang ghì chặt Ôn Như Yểu vào vách thang máy bên trong. Nhưng do con quái vật phía sau, cô vẫn chưa dám lơi lỏng:"... Cô sao vậy?"
"Có lẽ mục tiêu của nó không phải là chúng ta."
Ôn Như Yểu nghiêng đầu nhìn về góc dưới bên phải, chiếc thùng hàng mà Tô Hạnh ôm vào lúc nãy đã rơi xuống sàn. Cánh tay quái vật dị dạng đáng sợ kia đang vươn qua người họ, móng tay sắc lẹm cào lên mặt sàn kim loại, năm ngón tay xòe rộng, nhắm thẳng về phía chiếc thùng đó.
Tô Hạnh sững lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!