Lúc này, với dáng người cao hơn một chút, cơ bắp cũng rắn chắc hơn Ôn Như Yểu, Tô Hạnh đứng ra che chắn cho đối phương rõ ràng là hợp tình hợp lý.
Huống hồ... Ôn Như Yểu là nữ chính, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Điều quan trọng hơn là... điểm li. ếm chắc phải được cộng rồi chứ?
Quả nhiên, giây tiếp theo liền vang lên tiếng máy móc quen thuộc bên tai, cộng với phần thưởng gấp đôi của hiệu ứng "liế. m cẩu xả thân" vừa kích hoạt khi cho máu—tổng cộng cô đã nhận được hai điểm chỉ số.
Tô Hạnh liếc sang khối cơ bắp cuồn cuộn như một ngọn núi của Trịnh Hành Quân, âm thầm ước lượng chênh lệch giữa mình và hắn, cắn răng một cái, lại dồn hết điểm vừa nhận được vào mục Sức mạnh.
Đến giờ, sức mạnh của cô đã gần chạm ngưỡng 10 điểm tối đa. Nhưng cho dù đạt mốc tối đa đi nữa, cô cũng chẳng dám chắc mình có thể thắng được đối thủ trước mặt. Bởi Trịnh Hành Quân—một kẻ đã biến dị—không chỉ vượt trội ở sức mạnh.
Cô chỉ còn biết đặt hy vọng vào năng lực của Ôn Như Yểu.
Khi Tô Hạnh vẫn còn căng cứng thần kinh, thắt lưng gồng chặt lại, thì phía sau, Ôn Như Yểu đưa tay rất tự nhiên vòng qua eo cô, hơi ngẩng đầu, ghé sát bên tai cô thì thầm: "Không sao đâu."
"......"
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, khiến cả cơ thể Tô Hạnh tê rần một thoáng. Cô khẽ nghiêng đầu theo phản xạ, vành tai vô thức đỏ lên một chút.
Gã mặt đại chúng từ nãy tới giờ vẫn giữ dáng vẻ xem kịch vui, vừa thấy Trịnh Hành Quân bước về phía họ với gương mặt âm trầm, liền nhướng mày một cái rồi cũng nhấc chân đi theo.
Nhưng đúng lúc đó, Trịnh Hành Quân lại dừng lại giữa chừng, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt dõi thẳng lên mái vòm kính của trung tâm thương mại.
Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, vô số mảnh vỡ bất ngờ từ trên cao rơi xuống, chưa ai kịp phản ứng thì—"choang
"một tiếng vang dội, một bóng đen phá vỡ mái kính ầm ầm lao thẳng xuống sàn tầng một, nện mạnh lên nền gạch trung tâm. Lực va chạm cực lớn khiến gạch xung quanh vỡ nát, bụi tung mù mịt. Vật thể vừa đột nhập chưa rõ là gì, nhưng sự xuất hiện của nó ngay lập tức khiến bên trong trung tâm thương mại rơi vào cảnh hỗn loạn."Giết nhiều anh em của tao như vậy, lại tưởng cứ thế là thoát được hả?"
Tro bụi tan đi, mọi người mới nhìn rõ: đứng giữa đống gạch vụn là một người—gã đàn ông mặc đồ đen, chính là tên thủ lĩnh đám du côn vừa giao đấu với Trịnh Hành Quân ngoài kia.
"Cái gì tưởng ghê gớm lắm, hóa ra là con ruồi bọ tao chưa đập chết. Tao không chạy, mà là mày đến chịu chết!
"Mặt Trịnh Hành Quân vặn vẹo đầy sát khí, chưa nói dứt câu đã vung tay—cánh tay hắn vươn dài như đạn bắn, nắm đấm lao thẳng về phía đối phương. Gã đàn ông áo đen đảo mắt nhìn quanh, thân hình bật mạnh về sau, lấy một cú nhảy khủng khiếp lao thẳng lên hành lang tầng hai. Hắn không phản công ngay mà quan sát xung quanh, ánh mắt nheo lại, nở nụ cười nửa miệng:"Nơi này người cũng đông thật, náo nhiệt phết, vật tư có vẻ cũng không ít—đúng là chỗ tốt đấy."
"Vậy thì cút xác ở đây luôn cho tao!
"Trịnh Hành Quân hai tay vung mạnh, đấm sập lan can tầng hai, để lại hai hố sâu to bằng nắm đấm. Đống đá vụn và bụi gạch sụp xuống, kiến trúc bên trong trung tâm thương mại vốn không chịu nổi cuộc giao tranh của hai"quái vật
"như thế này. Điều tồi tệ hơn là—trong không gian kín, đòn tấn công sóng âm của gã đàn ông áo đen càng trở nên chết người. Cảm giác đau đớn như bị búa nện vào hộp sọ sâu sắc hơn hẳn khi ở ngoài trời. Đòn công kích vô hình khiến ngay cả Trịnh Hành Quân cũng phải ôm tai quỳ rạp dưới đất. Còn với những người bình thường thì khỏi phải nói—đau đến mức lăn lộn, r. ên rỉ khắp nơi."Cúi đầu thấp xuống một chút đi, tôi giơ tay cao quá sẽ mỏi.
"Cơn đau biến mất, giọng nói mát lạnh bên tai khiến ánh mắt Tô Hạnh lập tức rời khỏi cảnh hỗn loạn phía xa, dừng lại trên người Ôn Như Yểu đang đứng trước mặt, giơ tay che lấy tai cô. Cô đã bị Ôn Như Yểu kéo trốn ra sau cột từ lúc nào vậy? Nếu nhớ không nhầm... chắc là trước khi gã áo đen phá mái kính nhảy xuống?"Cô..." Tô Hạnh hơi hé môi, nhìn gương mặt điềm nhiên không biểu cảm trước mắt, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Có vẻ như tổ trưởng Tô không cần tôi giúp nữa rồi.
"Ôn Như Yểu thấy cô cứ đứng trơ ra đó, hơi nhướng mày, làm ra vẻ muốn rút tay về. Với sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, động tác như vậy đúng là hơi tốn sức với cô. Nhận ra"bùa hộ mệnh
"bên tai sắp biến mất, Tô Hạnh không cần suy nghĩ, lập tức đưa tay giữ lấy tay Ôn Như Yểu đang áp lên tai mình. Âm thanh ban nãy suýt khiến đầu cô nổ tung, kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào."Tôi có bảo là không cần đâu, chỉ là... coi như đền bù cho vụ cho máu ban nãy thôi." Tô Hạnh nói xong, còn ngoan ngoãn cúi đầu xuống một chút.
"......" Ôn Như Yểu mím môi liếc cô, nhưng tay lại dùng thêm chút sức, kẹp lấy đầu Tô Hạnh đẩy xuống thấp hơn nữa, kéo cô lại gần sát mình hơn: "Tôi mỏi tay rồi."
Tô Hạnh bị kéo bất ngờ, lảo đảo một cái suýt nữa đập mặt vào cô ấy. Đôi mắt trừng lớn, đối diện với ánh nhìn lạnh lùng nhưng sâu thẳm kia, cô vội vàng dời mắt đi nơi khác.
Gần quá rồi...
Bất chợt, trong đầu Tô Hạnh lại hiện lên chuyện Ôn Như Yểu từng nói mình thích con gái. Nhưng—liếc nhìn gương mặt lạnh như băng của đối phương—có khi nào chỉ mình cô là thấy ngại?
Sao lại cảm thấy Ôn Như Yểu có chút... tức giận nhỉ? Có lẽ là vẫn còn giận vụ bị nói là không có nhân tính?
Hừ, quả nhiên là người nhỏ mọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!