Chương 47: (Vô Đề)

"Lại là bầy côn trùng nữa sao?"

Trải qua mấy ngày sống dở chết dở, Tô Hạnh thấy mình đã chẳng còn gì chưa từng thấy, nên phản ứng đầu tiên của cô lúc này là bực bội nhiều hơn là sợ hãi.

Ôn Như Yểu liếc lên bầu trời đang u ám, khẽ nói: "Sắp mưa rồi."

Từ sau khi làn sương mù quái dị tan đi, S thị chưa từng có trận mưa nào. Thời tiết ẩm ướt thế này, là lần đầu tiên trong nhiều ngày qua.

Tô Hạnh kéo kéo quần áo đang dính sát vào người, không khí quanh đây đúng là nặng mùi ẩm ướt—điềm báo rõ ràng của một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

Ôn Như Yểu suy đoán: "Muỗi thường đẻ trứng trong nước, mà muỗi cái cần hút máu để sinh sản. Khi cảm nhận được hơi nước trong không khí, trước khi mưa xuống, chúng thường sẽ điên cuồng hút máu."

"... Ý cô là, thứ đang bay tới kia là một bầy muỗi biến dị?"

Trong đầu Tô Hạnh hiện lên hình ảnh con muỗi khổng lồ từng chạm trán trong khu dân cư—chiếc vòi dài như ống kim tiêm, thân thể phình to gấp mấy lần bình thường. Cô bất giác rùng mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rợn gáy.

Ôn Như Yểu gật đầu: "Còn nhớ con muỗi lúc trước chúng ta gặp không? Nếu bị vòi của chúng đâm trúng, chất độc gây tê sẽ lan rất nhanh khắp cơ thể, cho đến khi máu trong người bị hút cạn."

Toàn thân Tô Hạnh nổi da gà. Một con thôi đã khó đối phó, giờ lại là cả bầy, lại còn ở giai đoạn tấn công dữ dội nhất—nơi này rõ ràng không thể ở lại lâu, phải tìm nơi trú ẩn càng nhanh càng tốt.

Âm thanh "vo ve" trong không khí ngày càng rõ. Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy từng mảng đen đặc đang áp sát rất nhanh, lập tức đứng bật dậy, đảo mắt khắp bốn phía.

Hai nhóm người bên kia vẫn còn đang đánh nhau túi bụi, dù có để ý thấy dị động trên trời, cũng chẳng có thời gian để lo. Nhìn sang hai bên đường, những tòa nhà đổ nát, không nơi nào có cửa sổ hay cửa ra vào còn nguyên vẹn, xung quanh hoàn toàn không có chỗ nào đủ kín để ẩn náu.

"Hay là quay lại hầm trú ẩn một lát?" Tô Hạnh quay đầu nhìn lại, trong đầu nhanh chóng tính toán khoảng cách—nếu chạy nhanh thì vẫn còn kịp.

"Không được, hệ thống không khí trong đó đã bị phá hỏng rồi, không thể ở lâu. Quay lại trung tâm thương mại trước."

Đã quyết định xong, hai người không chần chừ nữa, tranh thủ thời gian còn lại, bất chấp tiếng vo ve inh tai, lập tức quay người chạy hết tốc lực về phía trung tâm thương mại.

"Mau mở cửa!"

Đứng trước bậc thềm đá lớn dẫn vào trung tâm thương mại, hai người đập mạnh lên cánh cửa kính lớn kiên cố. Mãi một lúc sau, cánh cửa mới hé ra một khe nhỏ. Tô Hạnh không chờ thêm, húc mạnh vào cửa, kéo theo Ôn Như Yểu chui vào.

Người đàn ông nấp bên trong mãi mới dám mở cửa cho họ bị cú đẩy bất ngờ làm ngã ngửa ra đất. Nhưng hắn không có thời gian kêu đau, lập tức lồm cồm bò dậy, vội vàng khóa chặt cửa bằng xích sắt.

Chạy một mạch vào đến giữa trung tâm thương mại, Tô Hạnh mới buông tay Ôn Như Yểu ra, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời cũng cảm nhận được vài ánh mắt đang chăm chú dán lên họ.

Người của Trịnh Hành Quân đều đã ra ngoài. Giờ nơi này chỉ còn lại những người sống sót bình thường, kèm theo một số người từng giống như họ—trở về từ bên ngoài, là những con "mồi" may mắn sống sót. Trên cổ họ vẫn còn đeo mấy con thú nhồi bông chưa kịp tháo xuống.

"Trịnh Hành Quân chết rồi à?" Một người đàn ông đứng bên lạnh lùng lên tiếng.

Những người còn lại rõ ràng đều mong Trịnh Hành Quân chết ngoài kia, đến ánh mắt nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu—hai người cùng hắn ngồi chung xe—cũng đầy căm hận.

Tô Hạnh nhận thấy điều đó, hơi nhướng mày, thẳng thắn nói: "Tiếc là vẫn chưa."

"Nhưng mà—"

"Cái... cái đó là gì vậy?!"

Một tiếng thét chói tai vang lên giữa đám đông, cắt ngang lời cô.

Người phụ nữ hét lên ấy mắt trợn trừng, cả người run rẩy, giơ tay chỉ về phía cánh cửa lớn vẫn còn đóng kín của trung tâm thương mại.

Có thứ gì đó rơi xuống cánh cửa kính bên ngoài.

Chỉ liếc sơ cũng thấy đó là một sinh vật kinh tởm, khiến người ta vừa ghét bỏ vừa sợ hãi.

Ngay sau đó lại có vài con nữa bay đến, đáp xuống mặt kính trong suốt. Hai cánh cửa còn sót lại chưa bị chắn kín, dùng để ra vào, chẳng mấy chốc đã bị mấy con côn trùng to lớn có cánh bám chặt, dày đặc đến nỗi không thể nhìn rõ bên ngoài nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!