Chương 46: (Vô Đề)

Tô Hạnh ngã bất động dưới gốc cây ven đường, toàn thân tê liệt như thể linh hồn vừa bị kéo khỏi xác rồi bị ném ngược trở lại.

Tầm nhìn trước mắt vỡ vụn thành vô số lớp chồng lên nhau, hoa mắt chóng mặt, phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại được sự tỉnh táo.

"Ôn... Ôn Như Yểu.

"Cô mấp máy môi, vừa ngẩng đầu đã thấy người đang nằm trong lòng mình toàn thân đẫm máu, tim như bị bóp nghẹt. Nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng nhận ra trên người mình có nhiều vết thương đang chảy máu, cả người rát buốt, không thể phân biệt được đâu là máu của ai. Chỉ biết lúc này cô vẫn còn tỉnh, còn Ôn Như Yểu thì đã bất tỉnh. Tô Hạnh lập tức khàn giọng gọi tên cô ấy thêm lần nữa. Ôn Như Yểu, đừng làm tôi sợ. Cô là nữ chính, sao có thể xảy ra chuyện ở đây được?"Đừng gọi nữa, chi bằng kiểm tra xem cô ấy còn thở không thì hơn." Không biết gã mặt đại chúng từ lúc nào đã lách khỏi chiếc xe cháy, lúc này không chút tổn thương, ngồi xổm sau lưng họ.

"Anh đang nói gì vậy, sao có thể—" Tô Hạnh chưa kịp nói hết, đã thấy hắn đưa tay về phía mũi Ôn Như Yểu, cô lập tức nhíu mày, hất mạnh tay hắn ra: "Tránh ra."

"Á... đau đấy." Gã mặt đại chúng rụt tay lại, bàn tay bị hất đỏ ửng. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Hạnh, hắn làm bộ tủi thân:

"Làm gì dữ vậy chứ, tôi cũng chỉ định giúp thôi mà..."

"......"

Tô Hạnh không còn đơn giản là cảnh giác nữa, cô bế chặt Ôn Như Yểu, dịch người ra xa hắn thêm chút nữa, rồi tự đưa tay đến mũi cô ấy.

Mặc dù trong lòng đã khá chắc chắn, nhưng khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của Ôn Như Yểu, xác định rằng cô ấy chỉ là tạm thời bất tỉnh, Tô Hạnh mới dần bình tâm lại.

Tuy nhiên, cơ thể cô ấy lạnh ngắt, nhiệt độ hoàn toàn không bình thường.

Tô Hạnh nhíu mày nhìn lên trời—hôm nay trời u ám, từ sáng sớm đã phủ đầy mây xám, nhiệt độ giảm rõ rệt.

"Xem ra vẫn chưa nguy hiểm lắm. Nhưng thật kỳ lạ, mới chỉ bị thương chừng đó mà cô lại không sao, còn cô ấy... không lý gì lại yếu đến mức này." Gã mặt đại chúng chẳng bận tâm đến thái độ của Tô Hạnh, vẫn ngồi đó nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Như Yểu, chống cằm suy nghĩ: "Hai người... vẫn luôn ở bên nhau đúng không?"

Tô Hạnh gật đầu, xem như đáp lại.

"Ăn uống, ngủ nghỉ đều ở cùng nhau?"

"......" Tô Hạnh liếc mắt nhìn hắn.

"Vậy cô có biết... cô ấy từng 'ăn mặn' chưa?"

"?"

Tô Hạnh ngẩng mắt, hơi khó hiểu, nhưng chỉ một giây sau, cô như sực nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt ngẩn ngơ.

"Không thể nào, thật sự chưa từng ăn sao? Trời ơi, đúng là nhịn giỏi thật. Bảo sao yếu đến vậy." Gã mặt đại chúng tặc lưỡi tán thưởng, giọng điệu khoa trương đến buồn cười.

Hắn nhìn Ôn Như Yểu vài giây, ra vẻ như sắp hi sinh điều gì lớn lao lắm, cúi đầu cắn ngón tay mình, thở dài:

"Thôi được rồi... người đẹp thế này, hy sinh tí cũng chẳng sao."

Thấy hắn lại định ghé sát Ôn Như Yểu, Tô Hạnh theo phản xạ ôm chặt người trong lòng, giơ tay hất mạnh hắn ra lần nữa, cau mày: "Anh định làm gì?"

"Tôi cho cô ấy uống máu. Với tốc độ hồi phục hiện tại mà không bổ sung máu sớm thì sẽ mất máu đến chết đấy."

"Cô ấy...

"Tô Hạnh cúi đầu nhìn—khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Ôn Như Yểu giờ trắng bệch như giấy, lông mày khẽ nhíu, kể cả trong lúc bất tỉnh cũng hiện rõ vẻ đau đớn. Tình trạng thực sự không ổn chút nào. Nhưng rõ ràng mới vài ngày trước, Ôn Như Yểu còn nói..."Chậc, cô đừng chần chừ nữa, để tôi cho người đẹp uống máu đi mà—"

Tô Hạnh dựng cao một bên lông mày, lập tức xoay người lại, dùng lưng chắn tên lắm lời phía sau, không do dự cắn ngón tay trỏ của mình, nhẹ nhàng đưa đến môi Ôn Như Yểu.

Dù sao hiện giờ hai người vẫn là đồng minh, Ôn Như Yểu đang hôn mê, chuyện cho máu—không thể để một gã đàn ông chẳng rõ thân phận làm thay được. Cô chỉ có thể tự mình ra tay, dù hơi miễn cưỡng một chút.

Có điều khi nãy vì quá gấp mà cắn mạnh, giờ đầu ngón tay truyền đến từng đợt nhức nhối, Tô Hạnh âm thầm xót xa—phải ăn bao nhiêu mới bù lại được chứ?

Giám đốc Ôn, món nợ này... cô phải nhớ kỹ đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!