Tô Hạnh cựa quậy cánh tay bị trói quặt ra sau lưng, cổ tay bị trói nhiều vòng bằng dây gai thô, nhưng so với xích sắt trong container mà cô từng dễ dàng gỡ ra thì mấy sợi dây gai này chẳng đáng là gì. Cánh cửa cuốn có khóa bên ngoài kia cũng không thể giữ chân cô được.
Cảm giác vừa tỉnh dậy đã bị khống chế thật sự không dễ chịu chút nào, huống hồ những kẻ này còn là loại thừa lúc người ta yếu thế mà ra tay.
Cô vận chút lực ở tay, định gỡ bỏ trói buộc, nhưng bỗng cảm thấy vai phải nặng xuống—Ôn Như Yểu đặt cằm lên vai cô, thân thể bất ngờ áp sát, khẽ ghé vào tai cô thì thầm: "Nhịn một chút đi, bọn người này thì không sao, nhưng gã đàn ông cầm đầu bên ngoài thì hơi bất thường."
Tô Hạnh lập tức ngừng mọi động tác trên tay.
Vì tay chân đều bị trói, cơ thể không dễ xoay chuyển, Ôn Như Yểu không thể dùng tay ra hiệu nên chỉ có thể ghé sát cả người lại, nửa thân trên đè lên người cô.
Tô Hạnh thu chân lại, vốn định gập gối bật dậy, rồi ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cánh cửa cuốn.
Không rõ đám người ẩn nấp trong trung tâm thương mại này có bao nhiêu người, nhưng chỉ riêng nhóm đang vây quanh trước cửa đã khoảng mười người. Những kẻ đứng ở vị trí dễ thấy là vài người đàn ông cao to, phía sau còn có người già và trẻ nhỏ. Nam nữ già trẻ, đủ loại người đều có.
Vào buổi sáng hôm xảy ra thảm họa, có lẽ trung tâm thương mại này vẫn chưa mở cửa hoặc chỉ vừa mới mở, may mắn là không có ai đột biến.
Bên trong trung tâm không có cửa sổ, cửa ra vào lại là cửa kính hai lớp rất chắc chắn, thiết kế khép kín tương đối an toàn, tạm thời trở thành nơi trú ẩn cho những người may mắn chạy vào đây.
Tô Hạnh nhíu mày, liếc nhìn gã đàn ông mặc vest một cái, ngoài việc ăn mặc trông chỉn chu hơn những người khác thì chẳng thấy điểm gì khác thường.
"Hắn chắc đã đột biến rồi."
Tô Hạnh sững lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông chẳng có dấu hiệu gì lạ, đánh giá lại nhiều lần: "Cô làm sao phát hiện?"
Ôn Như Yểu hơi nhíu mày: "Mùi khác nhau."
"..." Tô Hạnh ngẩn người vài giây, nhớ lại trước đây Ôn Như Yểu cũng từng nói đến mùi hương trên người cô, tâm trạng bỗng trở nên vi diệu, hơi nhướng mày: "Cũng là mùi thơm sao?"
Ôn Như Yểu bên cạnh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Chỉ là khác với những người khác một chút thôi, không thơm bằng cô."
"...
"Không cần thiết phải thêm câu sau đó. Chờ mãi vẫn không thấy họ trả lời, gã đàn ông mặc vest đỡ gọng kính trên mũi, nhoẻn miệng cười:"Xem ra hiện tại hai người vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện, vậy đợi khi nào nghĩ kỹ rồi hãy nói tiếp nhé."
Nói xong liền xách mấy khẩu súng lên, định quay người rời đi.
"Tch, còn đợi gì nữa chứ, mấy sợi dây này với cái cửa rách kia thì làm sao trói nổi hai người bọn họ." Gã có vết sẹo trên mặt vỗ tay lên cánh cửa kim loại lỏng lẻo của tiệm đồ chơi phát ra tiếng vang, hừ một tiếng về phía gã mặc vest:
"Đừng trách tôi không nhắc hắn, hai đứa đó không đơn giản đâu. Một tuần trước, tôi còn chia tay với bọn họ ở ngã tư ngoài kia, lúc đó trên người họ chẳng có cái gì. Còn bây giờ tôi thì sắp khát chết đến nơi rồi, vậy mà nhìn lại họ xem, thậm chí còn có cả súng! Tôi dám chắc, họ nhất định đã tìm được chỗ nào đó có đầy đủ vật tư, và còn gần đây thôi."
"Ồ?" Gã đàn ông mặc vest dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người đang bị nhốt bên trong.
Tô Hạnh nheo mắt, cảnh giác quan sát động tĩnh của đám người bên ngoài, âm thầm siết chặt nắm tay. Cô không thích lấy ác ý để đoán người, nhưng cũng hiểu rõ bản chất ích kỷ của con người, đã sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.
Một bóng người gầy gò lặng lẽ bước ra từ trong đám đông, ghé tai gã đàn ông mặc vest thì thầm vài câu, hắn trầm ngâm nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu một lúc lâu, rồi nói: "Vậy hai người đó giao cho mày lo liệu."
"Còn tụi mày đứng đây làm gì? Rảnh lắm hả? Ai ăn chùa uống chực mà không làm được gì, lần bỏ phiếu sau cứ gạch tên trước!"
Sau khi gã đàn ông mặc vest rời đi, đám người vây bên ngoài cũng tản ra trong tiếng động chói tai nhức óc, cuối cùng chỉ còn lại hai gương mặt mà Tô Hạnh thấy quen mắt: tên mặt có vết sẹo và gã mặt đại chúng.
Tên mặt sẹo nhe răng cười nham hiểm, hung hăng đẩy gã mặt đại chúng một cái:
"Mày được đấy, ôm được cái đùi mới là thấy mình giỏi rồi đúng không? Tao nói cho mày biết, lão đại vẫn còn ở S thị, đợi tao hội hợp với hắn mày sẽ—"
"Vậy thì mày tốt nhất nên cầu nguyện là tìm thấy hắn nhanh đi, vì tôi còn đang gấp tìm hắn hơn cả mày."
Không còn bộ dáng ngoan ngoãn như trước, gã mặt đại chúng bực bội cắt ngang bằng giọng điệu gắt gỏng.
"Mẹ kiếp, vậy thì cứ đợi đấy mà xem! Nhưng mày cũng lạ thật, sợ cái thằng bốn mắt đó làm gì? Mày với hắn chẳng phải cùng loại à, sợ hắn cái nỗi gì? Đồ vô dụng, nếu mà tao được như mày thì..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!