Sau cú rung lắc dữ dội, thang máy đứng im không nhúc nhích, không tiếp tục rơi cũng chẳng tiếp tục lên, cánh cửa kim loại trơn láng kiên cố khép chặt, mãi không có dấu hiệu mở ra, con số hiển thị vẫn dừng ở tầng 19.
Tô Hạnh chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày bị kẹt trong thang máy, lại còn là ở tòa nhà công ty, và quan trọng nhất là... bị kẹt chung với vị cấp trên mà cô cực kỳ không ưa.
Cô lại đưa tay thử kéo cánh cửa đã khép chặt kia, không cam lòng mà bấm bừa vài nút tầng — nhưng không có chút phản hồi nào. Lông mày cô nhíu chặt hơn.
Cạnh đó, Ôn Như Yểu đã rút điện thoại ra, gọi cho lễ tân công ty: "CC, thang máy hỏng rồi. Ừ, báo với ban quản lý nhanh chóng sửa chữa..."
Giọng nàng bình thản, như tiếng ngọc vỡ tan trên mặt băng — trong trẻo mà lạnh lẽo, vang bên tai khiến người ta vô thức bị cuốn hút.
Tô Hạnh nghe đến mức suýt chút nữa nghi ngờ người chủ động nắm tay cô ban nãy có khi không phải là nàng mà là ảo giác.
Nhưng nhờ sự điềm tĩnh của đối phương, cô cũng thấy đỡ căng thẳng phần nào. Dù sao không rõ bao lâu nữa thang máy mới được sửa, nhưng có cấp trên trực tiếp ở đây thì đến lúc ra khỏi cũng chẳng cần giải thích gì với hành chính cả.
Hiện tại, điều khiến cô bận tâm hơn lại là cái giọng văng vẳng nãy giờ trong đầu —
"Li. ếm cẩu
"? Nói ai vậy? Tô Hạnh từ trước đến nay toàn là người được người khác li. ếm thôi đấy nhé. [Chính là nói cô đấy.]"...!
"Cái cảm giác như có kẻ nào đó đang rình mò nội tâm khiến cô bất giác lùi lại một bước, lưng va phải tay vịn phía sau thang máy. Có vẻ động tác hơi mạnh, Ôn Như Yểu vừa cúp máy liền liếc sang nhìn cô một cái. Lông mi nàng dài và dày, khuôn mặt lạnh nhạt chuẩn"mỹ nhân băng sơn" nhưng đôi mắt phượng nhẹ nhàng hất lên kia lại như khoác thêm cho gương mặt ấy một tầng phong tình khôn tả.
Nhưng lúc này Tô Hạnh chẳng còn tâm trạng để để ý ánh mắt ấy có bao nhiêu mị lực, trong lòng cô còn đang rối như tơ vò.
Ngay cả câu vừa rồi của Ôn Như Yểu cô cũng không nghe rõ.
[Hây dô! Cô làm sao có thể phớt lờ lời thoại của nữ chính được hả!]
Giọng nói bực tức vang lên khiến nét mặt Tô Hạnh từ ngơ ngác chuyển sang... méo mó.
Nữ chính nào?
[Còn ai vào đây nữa, trung tâm của thế giới này, trục luân hồi, chính là nữ chính chân chính — người đang đứng ngay trước mặt cô đó!]
"...
"Biểu cảm Tô Hạnh trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Cô từ từ ngẩng đầu lên. Có lẽ là vì ánh mắt của cô quá mức kỳ quặc và nóng rực, thêm vào đó là tình huống bị nhốt trong không gian kín, Ôn Như Yểu bị nhìn đến mức thấy bất an, nàng ôm tay lùi lại nửa bước, khẽ nhíu mày, đưa tay sờ mặt mình, ánh mắt nhìn Tô Hạnh có chút khó hiểu:"Trên mặt tôi có gì sao?"
"Khụ." Tô Hạnh lúc này mới nhận ra mình quá thất lễ, luống cuống quay mặt đi, "Không, không có."
... Chết tiệt, vừa rồi thất thần quá, có khi nào bị hiểu nhầm là kẻ bi. ến th. ái rồi không?!
Không gian trong thang máy tĩnh lặng hẳn, không khí dường như đông đặc lại, cả tiếng thở cũng trở nên gượng gạo.
Tô Hạnh nắm chặt tay vịn sau lưng, mặt đơ như tượng, mắt vô hồn. Trong đầu đủ thứ suy nghĩ chạy loạn như dây điện bị chập, rồi rối tung thành một mớ hỗn độn không gỡ nổi.
[Thôi bỏ đi, với tính cách nhân vật của cô thì phải mất chút thời gian mới tiêu hóa nổi đống thông tin này, cũng là hợp lý.]
"...
"Nghe lâu dần, từ kinh hãi ban đầu, Tô Hạnh chuyển thành... phát bực. [Nè, tôi không cố ý đọc suy nghĩ cô đâu nha, nhưng mà theo thiết lập hệ thống thì cô định nói gì tiếp theo tôi chỉ cần nhắm mắt cũng đoán được rồi. Cô từng đọc tiểu thuyết xuyên sách chưa?] Tô Hạnh mặt vô cảm:"...
"[Không đọc tiểu thuyết cũng được, vậy mấy giả thuyết khoa học chắc cô từng nghe qua chứ? Nào là vũ trụ song song, thế giới giả lập... Có người từng nói rất đúng: con người chỉ có thể tưởng tượng ra những thứ đã tồn tại trong thế giới này. Nên mà, việc cô được"thức tỉnh
"nên cảm thấy tự hào đó nha~] Tô Hạnh vẫn giữ gương mặt đơ cứng không cảm xúc:"......
"[Hầy, thôi bỏ đi. Cô có muốn rời khỏi chỗ này không?] Ngẩn người bất động trong chốc lát, Tô Hạnh thầm đáp thử trong lòng: Chẳng lẽ tôi không ra ngoài được sao? Ban quản lý sắp sửa sửa xong thang máy rồi. [Hừ, bên ngoài đã tận thế đến nơi rồi, còn ai rảnh đến sửa thang máy cho cô nữa hả.] Giọng nói ấy cười khẩy, đầy vẻ khinh thường."......"
Thái dương Tô Hạnh giật giật hai cái, cô cau mày, giơ tay lên xoa trán. Một cơn tức ngực bất chợt kéo tới khiến cô cảm thấy khó thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!