Một vài gã đàn ông cướp sạch số vật tư còn sót lại trong cửa hàng nhỏ, đến cả phụ nữ và trẻ em đã buông xuôi kháng cự cũng không tha, bị bắt lên xe. Sau khi đưa người lên xe xong, bọn chúng cũng không rời đi ngay.
Từ chiếc xe bọc thép phía sau lại có vài tên lực lưỡng bước xuống, lượn một vòng quanh khu vực rồi chĩa súng đứng gác hai bên đường.
Gã đàn ông mặc áo ba lỗ đen, xăm kín hai tay như đột nhiên phát điên, chui vào trong xe lôi ra một cái hộp, mấy người ngồi xổm ngay cạnh xe, lôi từ trong hộp ra kim tiêm, vội vã đâm vào tĩnh mạch trên tay mình.
Một bọn cướp hung tợn tàn bạo, cũng là lũ nghiện ngập càng thêm mất kiểm soát trong thời loạn.
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi trước đám dị thể có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, quá trình này không kéo dài lâu, bọn chúng nhanh chóng thu dọn rồi rút lui. Vài tên phê thuốc lái xe lao bừa trên đường, điên cuồng xả súng loạn xạ vào hai bên đường như hóa rồ, rồi biến mất ở cuối con phố.
Công viên nằm đúng vị trí giao nhau giữa hai trục đường chính rộng lớn. Hệ thống giám sát có thể điều động trong hầm trú ẩn được bố trí ở khắp các góc công viên, những camera ở rìa còn có thể theo dõi tình hình đường phố bên ngoài.
Bọn cướp giả quân đội này vẫn chưa phát hiện ra những người sống sót trú ngụ trong trung tâm thương mại, nhưng đã tiến vào phạm vi theo dõi, cách trung tâm thương mại chỉ một con phố.
Rõ ràng đây là một đám lưu manh liều mạng sống sót trong tận thế bằng cách cướp bóc, giết chóc, cậy vào việc chiếm giữ được lượng lớn vũ khí quân đội để càng thêm nguy hiểm. Chúng quét đến phía công viên cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tô Hạnh có chút may mắn vì nơi này được xây dựng dưới lòng đất, không dễ bị con người phát hiện, chứ không phải kiểu công trình nổi bật dễ thành mục tiêu – điều đó giúp họ tránh được kha khá phiền toái.
Nhưng việc cứ mãi trốn trong một nơi không phân biệt ngày đêm như thế này rõ ràng không phải kế lâu dài. Huống hồ ở đây còn có một người khác đối với cô mà nói cũng đầy tính uy hiếp: Ôn Như Yểu.
Chớp mắt, họ đã ở trong hầm trú ẩn suốt một tuần.
Những ngày tiếp theo, kế hoạch chủ động cày "giá trị li. ếm cẩu" của Tô Hạnh... rơi vào bế tắc.
Từ đêm hôm đó, bầu không khí giữa hai người trở nên có chút vi diệu, nhưng cũng có thể là chỉ mỗi Tô Hạnh cảm thấy xấu hổ. Nói tóm lại, buổi tối cô không dám ngủ chung giường với Ôn Như Yểu nữa, thà chịu đựng nền nhà lạnh buốt, cứng ngắc khiến người ê ẩm, cũng phải ôm chăn đi sang phòng khác ngủ đất.
Khi Ôn Như Yểu nghe đề nghị đó chỉ im lặng vài giây, sau đó nói cô cứ tùy ý, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
Cuối cùng vào ngày thứ tám, tình thế xuất hiện bước ngoặt.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần vẫn sáng suốt 24 giờ khiến người ta hơi nhức mắt. Đồng hồ kỹ thuật số trên tường hiển thị lúc này là ba giờ chiều, nhưng Tô Hạnh – đã bao lâu không thấy ánh mặt trời – đã trở nên tê dại với những con số trên mặt đồng hồ.
Bây giờ họ ăn hai bữa một ngày, ba giờ chiều chính là giờ cơm tối.
Trên màn hình lớn ở tiền sảnh, hình ảnh đột nhiên chớp lên một cái, giây sau đó xuất hiện gương mặt người đầy kỳ dị.
Không ai chạm vào thiết bị, đây là tín hiệu bị ép buộc tiếp nhận và phát tự động. Tô Hạnh hơi mở miệng, trong lúc còn đang ngạc nhiên, hình bóng trong màn hình đã bất ngờ trùng khớp với một gương mặt trong ký ức.
Không ngờ lại là Tần Mặc – cô bạn thanh mai trúc mã mà Ôn Như Yểu chỉ gặp vài lần.
Phía sau cô ta là một bức tường trắng toát, không rõ chất liệu, quân phục trên người cũng đã đổi thành màu xanh đậm, phù hiệu vai màu vàng chói lóa dường như biểu thị một cấp bậc nào đó.
"Tiếp theo sẽ truyền đạt thông báo sơ tán lần thứ tư. Rất tiếc, do nguyên nhân bất khả kháng, đây sẽ là lần sơ tán quy mô lớn có tổ chức cuối cùng trên toàn quốc. Những nhà nghiên cứu còn sót lại trong vùng nguy hiểm xin lưu ý, chúng tôi không còn cần thu thập mẫu nữa. Tất cả người sống sót nhận được thông tin này, xin đừng bỏ lỡ cơ hội di chuyển tập thể cuối cùng. Sau đây sẽ công bố danh sách các thành phố và sân bay tạm thời còn có khả năng đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển. Thành phố S..."
Giọng nói lạnh nhạt, không cảm xúc của Tần Mặc vang lên trong video, vọng khắp hầm trú ẩn kín mít.
Thế nhưng, âm thanh nghe như thông báo máy móc và chính thức ấy rơi vào tai hai người trong tiền sảnh lại chẳng khác gì tin vui từ trên trời rơi xuống.
Ôn Như Yểu lập tức lấy ra chiếc điện thoại đặc biệt, trong bản đồ không biết từ bao giờ đã xuất hiện một biểu tượng màu xanh lá cây vô cùng nổi bật, trên biểu tượng máy bay còn có ánh sáng liên tục nhấp nháy.
"Hiện tại số lượng máy bay vận chuyển có thể điều động là rất hạn chế. Sau khi cất cánh sẽ không quay lại nữa, vì vậy xin mọi người hãy nhanh chóng đến sân bay tạm thời. Thông báo này có hiệu lực tối đa trong vòng 5 ngày. Trong trường hợp có biến, không loại trừ khả năng thời hạn sẽ bị rút ngắn.
Trên đây là toàn bộ thông tin."
Lời vừa dứt, màn hình lập tức tối đen, video cũng kết thúc tại đó.
Tiền sảnh sáng trưng lại rơi vào im lặng, Tô Hạnh theo phản xạ nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của Ôn Như Yểu. Niềm vui trên mặt cô vừa mới lóe lên liền bị nỗi lo lắng che phủ khi nhìn thấy vị trí của sân bay tạm thời tại thành phố S.
Địa điểm cần đến cách hầm trú ẩn hiện tại của họ cực kỳ xa, bình thường cũng mất nửa ngày chạy xe. Huống chi bây giờ, xe có thể dùng được ngoài kia đã khó tìm, mà cho dù may mắn tìm được xe trong thời gian ngắn, quãng đường xa như vậy, muốn an toàn đến nơi cũng là chuyện cực kỳ gian nan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!