"......"
Tô Hạnh ngớ người.
Tuy cô đã biết từ trước về xu hướng của Ôn Như Yểu, nhưng việc biết riêng và bị chính miệng người kia nói thẳng ra... thật sự không cùng một cấp độ chấn động.
Ôn Như Yểu nửa dựa vào cô nằm nghiêng, tuy tay đã rút về nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình xuyên qua lớp vải mỏng manh truyền sang đối phương, mặt Tô Hạnh bất giác nóng lên, tim nảy mấy nhịp, cô khẽ dịch ra sau, gần như sắp rơi khỏi mép giường.
Dù gì giữa họ cũng chưa thân đến mức có thể ôm ấp thoải mái. Ban nãy Tô Hạnh chỉ là bất đắc dĩ. Còn bây giờ Ôn Như Yểu đã tỉnh, mà hai người cứ dán sát vào nhau thế này... thực sự quá mờ ám.
Tô Hạnh lại nhích thêm một chút, thậm chí định ngồi bật dậy.
"Không có ý gì khác, chỉ cảm thấy nói thẳng với cô thì công bằng hơn."
Ôn Như Yểu mặt tái nhợt, nơi đuôi mắt lại hơi ửng đỏ. Nàng hơi hé mắt, nhìn vào đôi mắt đào hoa rõ ràng quyến rũ nhưng lúc này vì trợn tròn mà trông ngốc nghếch đến buồn cười. Khóe môi nàng khẽ cong, nhưng rất nhanh nụ cười liền bị cơn lạnh như băng từ trong cơ thể dập tắt.
Gần đây, nàng phát hiện cơ thể mình rất sợ lạnh, không phải kiểu sợ thông thường, mà là nhạy cảm quá mức với thay đổi nhiệt độ, như thể hệ thống điều tiết thân nhiệt bên trong bị hỏng, không thể duy trì ổn định.
Chỉ khi chạm vào nguồn nhiệt bên ngoài, nàng mới cảm thấy dễ chịu, và vì thế mà sinh ra một loại khao khát muốn lại gần.
Giống như lúc này đây...
Phần cổ trắng mảnh hơi co lại vì lạnh. Ôn Như Yểu khẽ nhíu mày, đôi môi mím chặt mang theo một chút nhẫn nhịn. Thân thể nàng vô thức nghiêng hẳn về phía có hơi ấm — chính là Tô Hạnh.
Nguy hiểm hơn, nguồn nhiệt ấy không chỉ khiến nàng thấy dễ chịu, mà còn không ngừng phát ra hương thơm khiến người khác động lòng.
Ánh mắt nàng bị dụ dỗ mà hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở phần cổ trắng nõn của Tô Hạnh.
Chắc do khi nãy chạy khắp phòng tìm đồ sưởi mà Tô Hạnh đã toát mồ hôi. Lúc này, giọt mồ hôi kia vẫn còn đọng lại trên làn da trong suốt như ngọc, giống như giọt sương mai bám trên cánh lá non.
Cơn đói khát trỗi dậy.
Đôi môi mím chặt hơi hé mở, đầu lưỡi mềm ướt khẽ li. ếm qua cánh môi khô khốc.
Ôn Như Yểu li. ếm môi, mắt khẽ cụp xuống, nơi đáy mắt tối đen như mực phủ lên một tầng bóng mờ mơ hồ khó đoán.
"Cô—
"Tô Hạnh đã bị ép đến tận mép giường, không còn đường lùi. Mà rồi... cô bỗng chợt nhận ra — khoan đã, việc đối phương thẳng thắn như thế chẳng phải cũng đang mặc định cô là gái thẳng à?"......
"Tô Hạnh mở miệng, rồi lại ngậm lại. Thôi kệ, mạt thế rồi, sống còn quan trọng hơn. Ai còn rảnh lo chuyện xu hướng tì. nh d. ục? Với lại, cô với Ôn Như Yểu... vốn dĩ chẳng thể xảy ra chuyện đó được. Trong lúc Tô Hạnh còn đang lơ đễnh suy nghĩ, thì thân thể lạnh buốt của Ôn Như Yểu lại sát lại gần thêm, khiến cô bối rối đỏ mặt, lúng túng mở miệng:"Cô đã tỉnh rồi, nếu lạnh quá thì... hay là đi tắm..."
Còn chưa kịp nói hết chữ "nước nóng
", cô bỗng cảm giác phần cổ bị chạm phải một mảng ướt lạnh mềm mại — chính là môi của Ôn Như Yểu. Khi đầu lưỡi mềm ướt kia nhẹ nhàng li. ếm lên làn da nhạy cảm, cảm giác tê dại như điện giật chạy khắp toàn thân, bắn thẳng lên não — khiến Tô Hạnh như bị sập nguồn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ còn có thể cảm nhận rõ ràng — đôi môi ấy mềm đến không tưởng, nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ, đang mút lấy cổ cô."Bộp!
"Một tiếng động nặng nề. Tô Hạnh vốn đang ở mép giường, giờ thì lăn thẳng xuống đất, tay ôm cổ, mặt đỏ bừng, từ cổ đến tai đều nóng ran thấy rõ. Cô hoảng loạn hét lên:"Ôn Như Yểu, cô điên rồi hả ——"
Chưa kịp nói xong, đã thấy Ôn Như Yểu chậm rãi ngồi dậy, xoay người bước xuống giường, chân dài khẽ móc, rồi...
Ngồi thẳng lên eo cô.
?!
Biểu cảm trên mặt Tô Hạnh từ hoảng hốt biến thành bối rối sững sờ. Ngay sau đó, một mảng bóng đổ bao trùm lên đầu cô.
Cằm cô bị một bàn tay thon dài nâng lên, cổ bị một cánh tay khác siết lấy, hơi thở quen thuộc của đối phương lại lần nữa áp sát — rất gần, gần đến mức không thể trốn.
Khoảng cách gần trong gang tấc, nhìn thấy gương mặt mỹ nhân vẫn mang vẻ lãnh đạm ấy của Ôn Như Yểu chậm rãi tiến lại gần, Tô Hạnh trợn mắt, ngơ ngẩn tựa vào mép giường, trong khoảnh khắc cảm giác như cơ thể và đầu óc tách biệt, toàn bộ tín hiệu đều bị tắt ngúm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!