Việc khu vực xung quanh vẫn còn có điểm trú ẩn của những người sống sót, đồng nghĩa với việc ít nhất tạm thời, nơi này chưa có nhiều dị thể nguy hiểm xuất hiện — với họ mà nói, cũng được coi là một tin tốt.
Huống hồ, có những camera có thể quan sát tình hình mặt đất cũng đồng nghĩa với việc có thêm một tấm khiên an toàn.
Họ có thể tạm thời an tâm ở lại nơi này một thời gian.
Sau khi nhóm người sống sót trên mặt đất vào được trung tâm thương mại, hình ảnh giám sát trên những con phố đổ nát lại trở về trạng thái tĩnh lặng, tối tăm chết chóc, tựa như một thành phố hoang bị mục nát từ nhiều năm trước.
"Ăn cơm trước đã."
Ôn Như Yểu nhìn màn hình vài giây, rồi liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy bước ra đại sảnh.
Mùi lẩu bò trong hộp bốc khói nghi ngút, lan tỏa khắp không khí. Bát đũa cho hai người đã được bày sẵn, khoai tây nghiền được múc vào hai chiếc khay tròn bằng kim loại, mỗi phần còn có một quả anh đào nhỏ lấy từ hộp trái cây đóng hộp đặt ở trên — cảm giác nghi lễ ngập tràn vị thiếu nữ.
Có lẽ từ lúc thảm họa bùng nổ đến giờ, đây là bữa tối đầu tiên vừa phong phú vừa được chuẩn bị chỉn chu như vậy mà nàng được ăn.
Ôn Như Yểu hơi ngẩn ra một chút, ngẩng mày nhìn sang Tô Hạnh. Người kia bề ngoài thì vô tư phóng khoáng, nhưng có đôi khi... lại rất tinh tế.
"Cảm ơn cô, đã chuẩn bị bữa tối."
"Ừm... không có gì, đồ có sẵn hết, tôi đâu làm gì nhiều đâu." Tô Hạnh đã ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn rồi. Trong miệng cô là một miếng thịt bò còn nóng hổi, nói năng líu ríu không rõ lời.
Lâu lắm rồi mới được ăn đồ nóng, chỉ nhai hai ba cái đã nuốt vội xuống bụng, như để an ủi cái dạ dày đã khô kiệt từ lâu.
[+1 điểm li. ếm cẩu]
?...
Tô Hạnh nhướng mày, có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã bị cơn đói nuốt mất sự chú ý, cúi đầu tiếp tục ăn ngấu nghiến.
So với vẻ ăn uống ngấu nghiến đầy ngon miệng của cô, bên kia bàn, Ôn Như Yểu lại chẳng có mấy hứng thú. Nàng gắp một miếng thịt bò đóng hộp đã bị ngâm kỹ vào miệng, chỉ cảm thấy như nhai sáp nến, miễn cưỡng nuốt mấy miếng, ăn thêm nửa hộp trái cây và một cốc nước ấm lớn, rồi đặt đũa xuống.
Nàng hơi ngửa đầu, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người Tô Hạnh, đang chăm chú ăn cơm.
Có lẽ thật sự đói bụng, Tô Hạnh hoàn toàn tập trung vào đống thức ăn trên bàn, ngón tay thon dài cầm đũa, cúi đầu ăn một cách nghiêm túc. Cô cao, chân tay dài, kể cả khi ngồi cũng vẫn nhỉnh hơn người thường một cái đầu.
Mái tóc đen buộc gọn phía sau, để lộ cái cổ trắng ngần, xương quai xanh lấp ló dưới cổ áo rộng. Làn da trắng mịn, trong suốt như sương tuyết, đường nét cổ thon dài, dưới ánh đèn hơi lạnh phản chiếu lên một vệt sáng trắng dịu — giống hệt như một chiếc bánh kem mềm mịn, ngon lành và ngọt ngào.
Ôn Như Yểu khẽ cụp mắt, yết hầu mảnh mai khẽ động một cái, nhưng ánh nhìn vẫn không rời khỏi người trước mặt. Trong đáy mắt vốn tĩnh lặng kia ẩn chứa một tia ánh sáng âm u, khiến đuôi mắt hơi nhếch của nàng nhiễm thêm vài phần tà mị quỷ dị.
Ôn Như Yểu thích đồ ngọt, và nàng có thể chắc chắn rằng nàng không ngửi nhầm — trên người Tô Hạnh quả thật có mùi thơm thoang thoảng, chính là mùi của loại bánh ngọt nhỏ mà trước đây nàng rất thích..... Mềm mại, thơm ngậy, cực kỳ hấp dẫn.
Nàng vô thức li. ếm môi một cái, rồi ngay sau đó, khẽ nhíu mày.
Cơn đói và cảm giác choáng váng trong cơ thể, khiến nàng biết bản thân cần bổ sung năng lượng — nhưng thức ăn bình thường lại chẳng mang lại cảm giác no.
Ngược lại là Tô Hạnh, hiện giờ thậm chí mùi hương còn hấp dẫn hơn cả trái cây đóng hộp.
Nàng biết cơ thể mình đã xảy ra vấn đề. Từ khi bị vết thương do chiếc vòi nhọn hoen vàng của con ong chích trúng, dù bề ngoài không có thay đổi rõ rệt, nhưng thực chất... bên trong cơ thể đã không còn như trước nữa.
Trong máy tính của hầm trú ẩn này, có lưu trữ một lượng lớn tài liệu, phần lớn đều đã được mã hóa. Dù vậy, từ một số bản ghi nhật ký nhỏ lẻ tìm được, Ôn Như Yểu vẫn phát hiện ra được vài manh mối quan trọng.
Chỉ cần có một chút nước và nhiệt độ, α sinh vật đã có thể nhanh chóng phân chia và sinh sôi. Khi quần thể đạt đến một mức nhất định, chúng sẽ phát triển ra những đặc tính mới, ví dụ như khả năng nuốt chửng tế bào ngoại lai, từ đó đẩy nhanh quá trình tiến hóa.
"Cô không hợp khẩu vị à?
"Tô Hạnh ăn ngấu nghiến một hồi, phần cơm của mình đã gần hết, nhưng nhìn sang Ôn Như Yểu vẫn ngồi im, mắt không chớp nhìn cô, ánh mắt mang theo chút gì đó lạ lạ, đồ ăn thì gần như không động đến, khiến cô khó hiểu. Ôn Như Yểu khẽ"ờ" một tiếng, né ánh nhìn đi chỗ khác, tay phải chống cằm, giọng hờ hững: "Không có khẩu vị.
"Tô Hạnh nhướng mày. Không có khẩu vị? Tính ra thì đã hai ba ngày nay Ôn Như Yểu gần như không ăn gì, dù thể chất có tốt đến đâu thì cũng không thể chịu nổi kiểu đói liên tục như vậy. Dù có là nữ chính đi nữa, cứ tiếp tục thế này cũng xảy ra chuyện mất thôi. Ôn Như Yểu mà có mệnh hệ gì, cô cũng xong. Tô Hạnh lo lắng:"Không muốn ăn cũng ráng ăn một chút đi, không thì cơ thể chịu không nổi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!