Chương 35: (Vô Đề)

Nghĩ đến chuyện tắm rửa, Tô Hạnh xoa xoa vai, mới nhận ra lưng áo mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt rồi khô lại nhiều lần, quần áo dính nhớp vào da, nửa khô nửa ướt, cực kỳ khó chịu.

"Tôi vừa kiểm tra rồi, thức ăn và nước ở đây được tích trữ rất đầy đủ, các thiết bị cơ bản cũng khá hoàn thiện. Không ngờ bên dưới một công viên thành phố bình thường lại giấu được một công trình như thế này, hơn nữa..."

Hơn nữa, rõ ràng nơi này đã được xây dựng từ lâu, mỗi ngày có biết bao nhiêu người bước đi trên bãi cỏ phía trên, mà không ai hay biết.

Vậy thì, còn bao nhiêu điều mà họ không biết?

Lại có bao nhiêu người, trong giấc ngủ không hề hay biết, đã chết khi tận thế ập xuống?

"Xem ra nơi này là một phòng thí nghiệm tạm thời kiêm chỗ trú ẩn." Ôn Như Yểu liếc nhìn logo ở góc phải dưới màn hình, khẽ lật mặt sau chiếc "điện thoại" trong tay, để lộ biểu tượng giống hệt, rồi nói: "Thuộc về công ty Huyền Vũ Khoa Kỹ."

Tô Hạnh nhướng mày: "Không phải cái này là bạn cô đưa sao? Tôi nhớ cô từng nói bạn ấy làm cho chính phủ." Suýt chút nữa lỡ miệng nói ra từ "tiểu thanh mai

", may mà kịp nuốt lại. Ôn Như Yểu im lặng mấy giây, mím đôi môi mỏng trắng bệch:"Trong tình huống này, việc chính phủ hợp tác với những công ty có thực lực cũng không phải chuyện lạ."

"Tình hình hiện tại... e là không thể cứu vãn nữa rồi." Nàng cúi đầu, điều khiển chuột tiếp tục tra cứu dữ liệu trên máy: "Lại đây xem, có thể chúng ta sẽ tra được thêm thông tin gì đó.

"Tô Hạnh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn nghiêng gương mặt tập trung mà dịu dàng của Ôn Như Yểu. Đôi khi, cô cảm thấy mình vô thức bị lôi cuốn bởi sự bình tĩnh và lý trí của Ôn Như Yểu, bất giác bước theo tiết tấu của nàng, nghe theo sự sắp xếp của nàng. Dù sao, trong tận thế, đi theo nữ chính chính là cách sống sót ổn định nhất. Có lẽ, mình chỉ cần làm một con cá mặn sống sót là đủ rồi. [Hừ, làm ơn đi, cô là một con li. ếm cẩu chính hiệu đấy, mà còn mơ tưởng nằm im chờ thắng á?] [Không cố gắng thì lúc nào cũng có thể bị đá bay đấy nha~]"......

"Sau mấy ngày yên ắng, hệ thống chết tiệt mà cô tưởng đã tiêu biến lại đột ngột xuất hiện, giọng nói vô liêm sỉ và chua ngoa vang lên trong đầu. Tô Hạnh nghẹn họng, gương mặt hơi cứng lại, ánh mắt liếc về phía Ôn Như Yểu trở nên phức tạp. Cô nhớ hệ thống từng nói cái gì mà"công 1 công 2

"... Ban đầu nghe Ôn Như Yểu là nữ chính trong truyện bách hợp, cô đã thấy hơi khó tiếp nhận. Nhưng nghĩ kỹ lại... kiểu người như Ôn Như Yểu đúng là kiểu ngự tỷ rất được ưa chuộng trong truyện bách hợp: lý trí, lạnh lùng, có khí chất xa cách. Chỉ là... kiểu cấm dục như nàng mà bảo có công thụ gì đó... thật sự rất khó tưởng tượng... Khụ. Nhưng nếu là thụ thì... hình như dễ hình dung hơn một chút."......"

Chợt nhận ra mình đang nghĩ những chuyện không đứng đắn như vậy về Ôn Như Yểu, Tô Hạnh mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu sang hướng khác, tránh ánh nhìn.

Ôn Như Yểu cảm nhận được ánh mắt lén lút kia, nghiêng đầu sang liếc nhìn, đúng lúc bắt gặp dáng vẻ xấu hổ quay mặt đi của Tô Hạnh, khuôn mặt còn đỏ hồng.

Nàng hơi nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đỏ lựng đầy lúng túng ấy.

Ngũ quan của Tô Hạnh có nét hơi Tây, đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu, lông mày sắc — gương mặt ấy vừa sáng sủa vừa có thần, thêm vào dáng người chuẩn người mẫu, khiến tổng thể toát lên một vẻ đẹp có lực công phá cao.

Khí chất ấy thậm chí chẳng kém mấy người mẫu Á Đông cao gầy trên các tạp chí thời trang mà nàng thường đọc.

Nàng vốn chẳng dễ để ý người khác, nhưng lần đầu đến công ty, giữa đám đông nhân viên, chỉ có gương mặt Tô Hạnh là lọt vào mắt nàng. Ban đầu cũng chỉ lướt qua một câu: "dáng cao, hợp gu thẩm mỹ".

Đến khi gọi vào phòng làm việc mới phát hiện: cô gái cao lớn này hình như đầu óc không nhanh nhạy cho lắm?

Sau đó, định mệnh trói hai người vào cùng một con đường sống. Mấy ngày đồng hành cùng nhau, nàng đã hiểu rõ hơn về tính cách đối phương, xác nhận: Tô Hạnh thật sự có lúc hơi ngốc, mà điều này trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt xinh đẹp, nhất là đôi mắt đào long lanh ấy.

Ôn Như Yểu khẽ cong môi. Trong tầm mắt của nàng, Tô Hạnh đang cố giả vờ bình tĩnh nhìn vào màn hình, cố chối bỏ việc vừa rồi mình thất thố, mặt đỏ như quả táo chín.

Có lẽ là vì không gian khép kín và an toàn của hầm trú ẩn khiến dây thần kinh căng như dây đàn của nàng cuối cùng cũng được buông lỏng, nên ánh mắt cũng vô thức dừng lại lâu hơn trên gương mặt sinh động của Tô Hạnh — rồi lướt xuống cánh tay rắn chắc, dừng lại trên cơ bắp tay rõ nét kia...

Do xu hướng tí. nh d. ục, Ôn Như Yểu có gu thẩm mỹ và sở thích riêng của mình. Phải nói rằng, dáng người của Tô Hạnh hoàn toàn khớp với gu đó — loại đường nét săn chắc, mềm mại mà vẫn tràn đầy sức mạnh, khiến nàng nhìn vào cảm thấy vô cùng mãn nhãn.

Chỉ là... hiện tại...

Ôn Như Yểu liếc mắt nhìn cánh tay trên của Tô Hạnh, rõ ràng trông có phần nở nang hơn vài ngày trước, lông mày hơi cau lại.

Mới chỉ vài hôm mà thôi, cánh tay đối phương biến đổi có vẻ hơi quá nhanh.

Chẳng lẽ là vì mấy hôm trước ở nhà mình, cho cô ấy ăn quá nhiều? Hay là...

Ôn Như Yểu không phải người ngốc, chuyện Tô Hạnh có sức mạnh vượt trội nàng đã sớm nhận ra.

"Cô..."

"Ọc——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!