Con đường lớn vắng lặng, hai bên đường là khung cảnh đổ nát tiêu điều, bầu trời xám xanh bốc lên những làn khói mù mịt do vụ nổ để lại.
Chỉ trong hơn một tuần ngắn ngủi, thành phố đại đô thị từng là biểu tượng cho sự hội tụ đỉnh cao của nền văn minh nhân loại này đã trở nên rách nát tả tơi, chẳng khác gì một tàn tích sau chiến tranh – một thành phố chết bị hủy hoại bởi lửa đạn.
Tô Hạnh đứng bất động tại chỗ, giữa thành phố rộng lớn giờ đã biến dạng hoàn toàn và đầy rẫy hiểm nguy, cô trông nhỏ bé như một hạt cát. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, bỗng dưng trống rỗng đến kỳ lạ, như thể đã mất hết khả năng cảm nhận sợ hãi hay vui mừng, ánh mắt vô hồn.
Cô từng tưởng rằng chỉ cần đến được sân vận động là sẽ an toàn, ai mà ngờ chỉ qua một đêm, toàn bộ khu trú ẩn đã thất thủ. Đó là nơi an toàn duy nhất mà họ biết, nơi từng có quân đội đóng trú. Giờ như vậy rồi, cũng không biết trong toàn thành phố S còn chỗ nào có thể gọi là an toàn nữa không.
Trong phút chốc, Tô Hạnh cảm thấy mất phương hướng, rơi vào mờ mịt.
"Con mẹ nó! Biết quân đội yếu như vậy thì ngay từ đầu ông đây nên theo lão đại rồi, giờ thì..." – tên mặt sẹo vừa chửi rủa vừa đảo mắt nhìn quanh. Trong phạm vi hơn mười mét quanh họ, chẳng có lấy một bóng người động đậy, đến cả không khí cũng như bị đóng băng.
Trốn quái vật lâu ngày, bây giờ lại tay không đứng giữa nơi trống trải, xung quanh chẳng có chỗ nào để nấp, nếu có thứ gì biến dị bất ngờ lao ra thì chỉ có nước chết.
Hắn nuốt nước bọt, lập tức móc trong túi quần ra một chiếc điện thoại chỉ còn một vạch pin đỏ chót, bấm loạn vài cái, chưa đầy vài giây đã tức tối ném mạnh điện thoại xuống đất: "Má nó, mất sóng hoàn toàn rồi!"
"Chúng ta... giờ không đi tìm anh Hải sao?" – tên mặt phổ thông đứng sau lưng hắn cẩn trọng hỏi.
"Nói nhảm! Mày tưởng tao không muốn à?" – mặt sẹo liếc hắn một cái, mắt đảo quanh rồi đổi giọng cười cười:
"Này, Tiểu Trương à, tao cũng muốn lập tức chạy tới chỗ của lão đại lắm chứ, đến đó thì an toàn rồi. Nhưng mà chỗ đó lão lần trước nói xa lắm, không có xe, tụi mình đi bộ thì không biết đến đời nào mới tới."
Mặt phổ thông gật đầu ngây ngô, chờ đến khi mặt sẹo quay đi thì ánh mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Mặt sẹo vừa nói xong liền híp mắt cảnh giác nhìn quanh một vòng. Khi ánh mắt dừng lại phía Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, thì thấy hai người họ đã rời khỏi vị trí cũ, đang men theo con đường lớn mà đi.
Hắn trừng mắt, lập tức bước theo.
"Lão đại, giờ chúng ta đi theo họ luôn sao?" – mặt phổ thông hỏi tiếp.
"Trùng đường thôi, tụi mình cũng đi hướng đó." – mặt sẹo tặc lưỡi, ra hiệu hắn nhanh chân lên, "Mày cũng thấy rồi đó, hai người này không đơn giản, chắc chắn biết chỗ nào an toàn hơn."
"Vậy không tìm anh Hải nữa à?"
"Sao mày cứ nhắc đến hắn hoài vậy hả." – mặt sẹo bắt đầu thấy phiền. Nếu không phải thằng này gần đây đột nhiên khỏe hơn hẳn, giữ lại còn có ích, thì hắn đã mặc xác rồi. "Đã nói rồi mà, muốn tìm thì cứ đi theo họ, thuận đường thì đến thôi."
"Ờ...
"– mặt phổ thông gật đầu, lẽo đẽo đi sau mặt sẹo, giữ khoảng cách không gần không xa với Tô Hạnh và Ôn Như Yểu. Phía trước, Ôn Như Yểu đưa cho Tô Hạnh một chiếc điện thoại hình dáng khá kỳ lạ:"Cô còn nhớ kế hoạch dự phòng mà tôi từng nói không?"
Tô Hạnh đương nhiên nhớ.
Lúc còn ở nhà Ôn Như Yểu, họ đã từng bàn đến việc đi đến các điểm tiếp tế được đánh dấu trên bản đồ. Bây giờ sân vận động đã bị phá hủy, trên người họ đừng nói là vũ khí, đến chút đồ ăn cũng không có, phải nhanh chóng tìm một nơi vừa có thể trú thân, vừa có thể lấy được vật tư.
Cô cúi đầu nhìn vào màn hình. Trên bản đồ hiện lên một chấm tròn màu xanh lá cây – từ vị trí đại khái thì đúng là nơi họ đang đứng. Từ chấm tròn này kéo ra một đường kẻ nối đến điểm tiếp tế gần nhất, tuyến đường ngắn nhất đã được phần mềm thông minh tính toán sẵn.
Tô Hạnh nhìn con số trên bản đồ, khẽ cau mày: "Mười lăm cây số?"
"Chức năng mới phát hiện, tuy hơi xa một chút, nhưng hiện tại vẫn là điểm tiếp tế gần chúng ta nhất." Ôn Như Yểu thu lại điện thoại, ngẩng mắt nhìn về phía trước, khẽ nói:
"Tôi vừa ước lượng sơ tuyến đường này, phát hiện trùng với đường di chuyển của bầy kiến ở nhiều đoạn. Những nơi từng bị bầy kiến càn quét, cơ bản không còn sinh vật sống nào, ngược lại lại cung cấp cho chúng ta một lối đi an toàn."
Tô Hạnh nghiêng đầu, ngẩn người nhìn gương mặt nghiêng phía trước — khuôn mặt không hề trang điểm, thậm chí có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Cô tuy không biết Ôn Như Yểu tính toán thế nào, nhưng hoàn toàn không có ý nghi ngờ. Bình thường, pháo hôi mà bị cắn thì chắc chắn biến dị rồi chết, còn nữ chính bị cắn thì phần nhiều là đại nạn không chết, chắc chắn có hậu phúc, thậm chí mở ra giai đoạn "bàn tay vàng
"bắt đầu. Nghĩ như vậy, thì có vẻ như Ôn Như Yểu đã mở khóa được một năng lực mới. Tô Hạnh gật đầu:"Được, vậy trước tiên chúng ta cứ đến điểm đánh dấu, rồi sau đó mới tính tiếp.
"Thật ra như vậy ngược lại khiến Tô Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Cái hệ thống kia trong đầu khiến cô rất phản cảm, cô vốn chẳng có ý định giữ nó, chẳng qua chỉ là vô tình nhặt được. Nhưng dẫu sao nó vốn thuộc về Ôn Như Yểu, lại còn là vật quan trọng, trong lòng cô vẫn thấy hơi áy náy. Bây giờ nhìn lại, nữ chính có hào quang bảo hộ, vốn chẳng thiếu cơ hội được"mở khóa", khiến cho cảm giác tội lỗi trong cô cũng vơi đi vài phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!