[Tít —— Kết quả kiểm tra: không tương thích, hệ thống đã ngắt kết nối]
"......"
Gì vậy? Giọng nói gì vừa rồi?
Một âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai khiến Tô Hạnh giật mình quay đầu nhìn xung quanh.
Sự cố bất ngờ vừa rồi khiến cả toa tàu không ai kịp phản ứng. Hầu hết hành khách đều bị quán tính mạnh mẽ quật ngã, đổ nhào như rạ, cảnh tượng rối loạn thê thảm, nhiều người còn bị thương, tiếng rê. n rỉ và gào khóc vang lên không dứt.
Trong tình huống như vậy, chắc chắn không ai rảnh để giở trò đùa với cô.
Lúc này đoàn tàu cuối cùng cũng lết vào trạm gần nhất, vừa dừng lại, cửa tàu lập tức mở ra, nhân viên nhà ga nhanh chóng ùa vào.
"Xem thử có hành khách nào bị thương không!"
Một người đàn ông mặc đồng phục bước vào từ cửa gần Tô Hạnh nhất. Vừa thấy tình cảnh bên trong, anh ta vội vàng đỡ một bà lão đang nằm dưới đất dậy, rồi lớn tiếng nói:
"Xin lỗi mọi người, do xảy ra sự cố kỹ thuật đột ngột, tàu không thể tiếp tục vận hành. Quý hành khách nếu không bị thương, xin vui lòng rời khỏi tàu để đảm bảo an toàn."
Lời còn chưa dứt, một gã đàn ông đầu đang rỉ máu tức giận quát lên:
"Sự cố đột ngột cái gì! Vừa nãy tôi suýt nữa thì bị đập chết đấy, anh biết không hả? Tàu điện ngầm chở từng này người mà cũng để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, mấy người S thị muốn giết người à!"
"Đúng đó! Một phương tiện công cộng mỗi ngày vận chuyển hàng chục nghìn người mà cũng để tai nạn như vậy xảy ra. Tôi sẽ khiếu nại!"
"Đừng ồn nữa! Ở đây có người bị bệnh tim ngất xỉu rồi, mau lại đây cứu người!"
"Có người đang chảy máu! Mau lại xem đi!"
"......"
Trong cơn hỗn loạn, Tô Hạnh đầu óc trống rỗng bị đẩy ra khỏi khoang tàu cùng dòng người. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp trải qua một tai nạn nghiêm trọng như vậy. Nhìn thấy một ông chú bên cửa toa đầu bị máu me đầy mặt, nằm r. ên rỉ trên sàn, tim cô đập dồn dập, hoảng sợ không thôi.
Cô cứ mơ màng bước theo dòng người đến lối ra. Lúc bước lên thang cuốn, đột nhiên cô mới nhớ đến Ôn Như Yểu, liền dừng lại, đảo mắt tìm kiếm xung quanh — nhưng giữa biển người hỗn độn, làm gì còn thấy bóng dáng đối phương.
Thôi vậy.
Tô Hạnh bĩu môi, tiếp tục bước về phía trước.
Cô vốn chỉ còn một trạm nữa là về đến nhà. Giờ thì khỏi đi tiếp, chẳng dám lên lại tàu điện nữa, đành phải chuyển sang đi xe buýt.
Vừa đến gần cổng ra, một luồng gió lạnh mang theo hơi ẩm phả thẳng vào mặt — bên ngoài trời đã đổ mưa như trút nước.
Tô Hạnh chết sững, đứng như trời trồng tại chỗ.
Vừa mới gặp phải một tai nạn tàu điện hiếm đến mức còn khó hơn trúng vé số, giữa lúc hỗn loạn lại vô tình đạp nát cái điện thoại gần chục triệu của sếp, giờ thì dính thêm một trận mưa xối xả — nếu không nhờ tinh thần cô đủ vững, có lẽ giờ này đã gào khóc rồi.
Nhưng không mang dù bị kẹt lại ở cửa ra cũng không chỉ có mỗi mình cô. Người từ dưới ga đi lên ngày càng đông. Một cặp đôi nắm tay nhau bước đến đứng cạnh cô.
"Á, sao tự dưng lại mưa thế này, hôm nay đúng là xui xẻo thật."
"Đừng lo, trán em còn đau không?"
"Hết đau rồi. Vừa nãy trong tàu điện, may có anh ôm em, không thì chắc đập đầu rồi."
"Vậy để anh thổi thêm phát nữa cho đỡ đau nhé~"
"Anh đừng mà~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!