Chương 27: (Vô Đề)

Ánh đèn mờ nhạt cách ly với thế giới bên ngoài khiến người ta không tài nào cảm nhận được thời gian trôi qua. Không khí bên trong container không có sự lưu thông, càng lúc càng trở nên tù túng và ngột ngạt.

Ngày đầu tiên, vẫn còn có người mặc quân phục đến đúng giờ mang đủ ba bữa cơm, đồng thời định kỳ kiểm tra tình trạng sức khỏe của toàn bộ người bên trong.

Tính đến tối, trong vòng 12 tiếng đầu tiên, cả năm người trong container này đều không xuất hiện triệu chứng rõ ràng nào.

"Container số 104, năm người có vết thương ngoài da nhẹ, chỉ số si. nh lý tạm thời ổn định. Giữ lại để tiếp tục theo dõi."

Một nhóm lính mang khiên chắn và bác sĩ rời khỏi container. Tô Hạnh hơi ngẩng đầu lên, liếc qua bóng lưng của họ. Ngay giây tiếp theo, cánh cửa kim loại dày nặng của container lại bị khóa chặt.

Trong khoảnh khắc ấy, cô còn thấy ở một container khác phía trước, một nhóm binh sĩ đang xả súng điên cuồng vào bên trong.

Container nơi cô và Ôn Như Yểu bị nhốt chỉ là một trong hàng loạt các khoang cách ly như vậy. Từ đây luôn có thể nghe thấy tiếng va chạm kỳ dị và tiếng gào rít, rồi sau đó là tiếng súng máy rền vang, kết thúc bằng sự tĩnh lặng chết chóc.

Người phụ trách mang cơm tới cũng sẽ nhân tiện kiểm tra thể trạng của từng người. Bữa vừa rồi là bữa tối — bữa thứ ba trong ngày, chỉ cần cố cầm cự qua đêm nay, thì qua thêm một ngày nữa là hai người họ sẽ được thả ra.

Tô Hạnh nhai miếng bánh quy nén khô khốc, phải uống thêm nước mới nuốt trôi được. Tiếng xích sắt nặng nề vang lên khi cô nâng tay — sợi xích lạnh lẽo đang khoá lấy cổ tay phải khiến cô khó chịu nhíu mày. Là người sinh ra tự do, cái cảm giác bị đối xử như phạm nhân khiến cô vô cùng khó chịu.

Không khí đục ngầu, không gian chật hẹp không thấy ánh sáng, dù lúc này cô ăn nhiều hơn bình thường, cũng không có chút khẩu vị.

Nhất là bên cạnh còn có ba gã đàn ông xa lạ, trong đó có một tên thỉnh thoảng lại liếc mắt dâm tà nhìn về phía họ.

"Xoảng.

"Bên cạnh vang lên tiếng xích sắt va chạm. Tô Hạnh lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn sang phía Ôn Như Yểu. Cô ấy đang co chân ôm gối, đầu vùi trong cánh tay, cả người ủ rũ. Cổ tay mảnh mai trắng muốt bị khóa bằng khoá sắt, nhìn qua tạo nên sự đối lập rợn người giữa bạo lực và mỏng manh."Cô thấy khó chịu à?

"Tô Hạnh thấy đồ ăn và nước uống bên cạnh nàng vẫn còn nguyên — suất cơm tối Ôn Như Yểu không hề động tới, thậm chí bữa trưa vẫn còn thừa. Biết là cô ấy ăn không nhiều, nhưng lần này rõ ràng không phải chỉ vì ăn ít. Ôn Như Yểu nghe tiếng gọi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang Tô Hạnh. Sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, ánh mắt có phần mơ hồ, vô hồn."Không sao, chỉ hơi choáng thôi."

Ôn Như Yểu đưa ngón tay khẽ xoa trán, vừa dứt lời, cả người bất ngờ nghiêng về phía trước như mất trọng tâm. Tô Hạnh hoảng hốt vội đỡ lấy nàng, trán nàng tựa vào bả vai cô.

Mùi hương nhàn nhạt thoảng qua cánh mũi.

Thân thể mềm nhũn của nàng cứ thế tựa vào lòng cô, một lúc lâu vẫn chưa có ý định rời đi. Tô Hạnh cứng người, cảm giác vô cùng lúng túng.

Cô chớp mắt, nhìn không rõ mặt Ôn Như Yểu.

Cô hơi ngả người ra sau, định kéo giãn khoảng cách, nhưng cơ thể nàng cũng nghiêng theo, vẫn dính sát lấy cô. Tô Hạnh lập tức cảm thấy có điều bất ổn, cúi đầu nâng nhẹ vai Ôn Như Yểu, thì phát hiện nàng đã nhắm mắt lại.

"Cô Ôn."

"Ôn Như Yểu?

"Gọi hai lần cũng không thấy phản ứng gì, trái tim Tô Hạnh đập thình thịch. Ôn Như Yểu... chẳng lẽ thực sự bắt đầu biến dị rồi sao? Nhưng... cô đã giúp nàng hút độc ra rồi cơ mà?! Chẳng lẽ cái hệ thống khốn kiếp đó gạt cô?"Ồ? Em gái kia sắp biến dị rồi à?"

Một giọng the thé khàn khàn từ góc container vang lên. Tên đàn ông có vết sẹo trên trán — mặt đầy thịt, cười hề hề:

"Tụi này đều chỉ bị thương nhẹ, thậm chí còn chẳng phải do lũ quái kia gây ra. Nếu cô ta mà biến dị thì mẹ nó, cả đám tụi này đều chết chắc."

Hắn vừa dứt lời, không khí trong container lập tức trở nên ngột ngạt đến cực điểm, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tô Hạnh và Ôn Như Yểu.

"Xoảng——!

"Tiếng xích sắt bị kéo căng vang lên chói tai. Tên đàn ông có vóc người to như gấu bất ngờ đứng phắt dậy, bước hai bước về phía họ. Nhưng vì bị xích khóa chặt, hắn chỉ có thể tiến đến cách Tô Hạnh khoảng một mét, rồi không thể tiến thêm được nữa."Ê, mau lên, nhân lúc còn kịp, vặn cổ con nhỏ kia cho tao!

"Tên sẹo quát lớn, trừng mắt về phía tên gầy còm co ro ở góc — hắn là người ngồi gần Tô Hạnh nhất. Tên kia co người lại, lén lút liếc nhìn sang... nhưng không hề nhúc nhích."Đồ vô dụng, thứ ẻo lả như mày thì chắc chắn sẽ là đứa chết đầu tiên thôi!

"Tên có sẹo gằn giọng phun ra một bãi nước bọt, đá vào người hắn một cú, rồi giật giật sợi xích trên tay mấy lần — nhưng xích không nhúc nhích, hắn đành phải ngồi phịch trở lại xuống chỗ cũ. Gã gầy nhẳng bên trái hắn thì đang run rẩy nhìn chằm chằm vào Ôn Như Yểu đang hôn mê bất tỉnh, lắp bắp:"Lão... lão đại, vậy... vậy giờ tính sao?

Nếu... nếu con nhỏ kia mà... biến dị thật, thì... thì bọn mình chẳng phải... chẳng phải chết chắc à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!