Chiếc Land Rover trắng lao vút ra khỏi cổng khu dân cư như một viên đạn, phanh gấp quẹo 90 độ rồi trực tiếp lao lên con đường phía ngoài.
Tô Hạnh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe con màu đen phía sau phải mất vài giây mới đuổi kịp, tay lái lắc lư loạng choạng, chạy phía sau họ một cách chật vật.
Con đường thẳng tắp phía trước đầy rẫy những xe bị tai nạn chắn ngang. Khắp nơi có những chiếc xe đâm vào gốc cây, bốc khói hoặc bốc cháy. May mắn là mặt đường đủ rộng, tuy có chướng ngại nhưng vẫn có thể luồn lách. Tốc độ xe giảm xuống một chút, nhưng vẫn giữ ở mức không dưới 60km/h, lao vút qua các chướng ngại như một tia chớp.
Tô Hạnh tim đập thình thịch, tay siết chặt dây an toàn trên vai. Cô nghiêng đầu liếc sang Ôn Như Yểu đang ngồi ở ghế lái. Gương mặt nàng lạnh lùng sắc sảo, tóc dài buộc gọn, để lộ chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh. Đôi mắt phượng dài hẹp lúc này sắc bén đến dọa người, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt chuyên chú nhìn thẳng phía trước. Những ngón tay thon dài cầm chắc tay lái — trông nàng như thể hoàn toàn làm chủ được tốc độ cao trên những con đường thành thị.
Thành phố từng sầm uất, nay trở nên lạnh lẽo, đổ nát, khói bụi mù mịt. Khó mà nhìn thấy người sống trên đường. Từ sâu trong lòng thành phố vẫn vang lên tiếng súng và tiếng nổ vọng lại. Nếu không phải đang trải qua tận mắt, Tô Hạnh có lẽ sẽ nghĩ mình đang lạc vào một trò chơi tận thế 4K nào đó.
Ở cuối đường, ngay giữa đại lộ, một cột sương cao ngút ngàn vươn thẳng lên trời. Nhìn từ chính diện, thứ sinh vật khổng lồ ấy càng trở nên choáng ngợp — nó giống như một cột trụ chống trời. Từ trong xe, Tô Hạnh hoàn toàn không thể nhìn thấy đỉnh của nó.
Khung cảnh "tráng lệ" này tạm thời hút hết sự chú ý của Tô Hạnh. Chỉ vài giây ngẩn người, trong khóe mắt cô bỗng thấy một người đàn ông đang tập tễnh chạy ra giữa đường, một chân bị thương, cố sức vẫy tay cầu cứu. Cách sau hắn chừng mười mét, một con sinh vật khổng lồ như chiếc xe hơi đang bò theo. Thân hình dẹt, lớp vỏ cứng đen sẫm, phía trước có hai chiếc râu vươn dài không ngừng ve vẩy, sáu cái chân mảnh đen bám sát mặt đất chậm rãi bò tới.
"Cứu mạng——!"
Hắn vừa hét lên, chiếc xe đầu tiên phía trước không giảm tốc độ, cứ thế lao thẳng về phía hắn!
Người đàn ông chắn giữa đường bị xe đâm văng lên không trung, cả cơ thể vẽ một đường parabol rồi rơi mạnh xuống vỉa hè phía sau.
Chiếc xe đâm người lắc lư vài cái rồi vẫn tiếp tục phóng đi như không có chuyện gì xảy ra. Tô Hạnh nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, thấy thi thể người kia nằm bất động trên mặt đất, máu loang đỏ thẫm xung quanh. Con côn trùng ghê tởm phía sau đã bò đến bên xác.
Tô Hạnh cắn môi, siết chặt khẩu súng trong tay.
Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều. Ngoài cửa kính, cô thấy vài bóng dáng kỳ lạ nhanh nhẹn nhảy lên mái của những ngôi nhà thấp bên đường, chớp mắt đã biến mất. Làn da xám bệch như vôi, thân thể tr. ần tr. ụi — rõ ràng không phải người.
Còn chưa kịp nghĩ sâu, thì từ một cái cây lớn ven đường, tán lá bất ngờ rung lắc dữ dội. Một cái đầu khổng lồ thò ra khỏi tán cây — trơn láng và tròn xoe, không có bất kỳ ngũ quan nào, chỉ có một khe rãnh mở rộng đầy răng sắc nhọn như kim.
Con quái bật khỏi cây, bốn chân tiếp đất, mông nhô lên như báo săn, nhắm thẳng vào đoàn xe mà lao tới.
Hai chiếc xe đầu lập tức rối loạn, bẻ lái tránh né. Con quái phóng thẳng xuống, móng vuốt sắc như dao cào mạnh vào thân xe phía trước để lại những vết xước sâu hoắm. Vì đoàn xe chạy sát nhau, chiếc trước vừa tránh xong thì con quái liền bị xe sau thu hút sự chú ý. Hai chiếc đầu tiên may mắn thoát được, còn con quái há miệng rộng như chậu máu, lao thẳng vào chiếc xe của Ôn Như Yểu đang chạy ngay sau đó!
Ôn Như Yểu nhíu mày, lập tức đánh tay lái sang trái, động cơ gầm rú, chiếc xe xoay ngang lướt nhanh, sượt qua nửa thân con quái, rồi lại xoay mạnh thêm một vòng, vượt qua nó như một mũi tên rời cung.
Tô Hạnh hoa mắt trong chớp mắt, con quái vật đã bị bỏ lại phía sau.
Nhưng chiếc xe chạy cuối đoàn thì không may mắn như thế. Nó là xe nhỏ, lại không kịp né, nhanh chóng bị con quái nhắm trúng. Khi xe định đổi hướng bỏ chạy thì va phải vật cản, bánh xe lật ngang, b. ắn ra tia lửa tóe sáng, rồi dừng hẳn giữa đường.
Người trong xe đó ra sao, kết cục thế nào — không cần nói cũng biết.
Chỉ vừa rời khỏi khu dân cư, chạy được đúng một con phố, đoàn xe năm chiếc đã mất hai. Giờ, xe của Tô Hạnh và Ôn Như Yểu trở thành chiếc chạy cuối — vị trí nguy hiểm nhất trong cả hàng.
Tô Hạnh mím chặt môi, căng thẳng quan sát từng chuyển động ngoài cửa sổ.
Nhưng đường càng hẹp thì lại càng nguy hiểm. Tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng giữa con phố vắng lặng. Hai bên đường là dãy cửa tiệm san sát nhau nhưng hoàn toàn không có bóng người. Nhiều cửa kính bị đập vỡ, đặc biệt là các tiệm thực phẩm và cửa hàng tiện lợi — bên trong tan hoang, nhiều nơi rõ ràng đã bị cướp phá.
Đoàn xe lao vun vút qua phố, từng cửa hàng vụt qua tầm mắt của Tô Hạnh. Một cửa hàng tiện lợi bị phá kính, bên trong đầy máu và những phần thi thể người rải rác khiến cô sởn gai ốc.
May mắn không gặp nguy hiểm, họ đã vượt qua con phố và lên cầu.
Cầu khá rộng, ít xe tai nạn, dường như từng có người dọn đường. Bên dưới là dòng sông mênh mông kéo dài đến chân trời. Xe chạy ổn định, tạm thời không thấy mối đe dọa nào. Tô Hạnh cũng thở nhẹ một hơi.
Không chỉ họ — trên cầu còn có mấy chiếc xe khác chạy cùng hướng, có vẻ cũng đang gấp rút đến sân vận động.
"Cô vẫn ổn chứ? Có cần tôi lấy mặt nạ dưỡng khí không?" Tô Hạnh liếc nhìn gương mặt hơi tái của Ôn Như Yểu, nhớ đến tình trạng cơ thể nàng vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với nồng độ oxy cao, liền khẽ hỏi.
"Tôi không sao." Ôn Như Yểu khẽ mỉm cười: "Thật ra tôi thấy đỡ hơn trước một chút rồi. Có lẽ là vì..."
Chưa nói hết câu, nàng đột ngột đạp phanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!