Chương 22: (Vô Đề)

Tô Hạnh hỏi: "Có cần nghĩ cách tránh mặt đám người kia không?

"Dù sao thì tận thế rồi, lòng người khó đoán. Ôn Như Yểu khẽ lắc đầu:"Bây giờ mới là ngày thứ tư, trong mắt hầu hết mọi người, mối đe dọa lớn nhất vẫn là những sinh vật kỳ quái ngoài kia. Hơn nữa, chắc họ cũng nhận được thông báo về căn cứ an toàn.

Lúc này, có nhiều người cùng nhau rút lui thì sẽ an toàn hơn."

"......

"Tô Hạnh không nói gì thêm. Phân tích của Ôn Như Yểu hợp lý, suy nghĩ cũng rất mạch lạc. So với nàng, cô chỉ cần lặng lẽ lắng nghe là đủ. Trong lòng không khỏi thầm cảm thán — chẳng trách Ôn Như Yểu tuổi còn trẻ mà đã có thể ngang hàng với đám lãnh đạo cáo già trong công ty."Nhưng mà..." Ôn Như Yểu xoay người, nheo mắt đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt, như định nói gì đó rồi lại thôi.

"Nhưng mà sao?"

Tô Hạnh vô thức lùi lại một bước.

"Vẫn nên cảnh giác thì hơn. Trong khẩu súng của cô còn bao nhiêu viên đạn?"

Tô Hạnh đã kể cho Ôn Như Yểu chuyện mình "nhặt" được khẩu súng trong ga tàu điện ngầm. Mấy ngày nay cô cũng tranh thủ xem thêm kiến thức súng ống qua mạng khi còn tín hiệu.

"Còn sáu viên.

"Cô móc khẩu súng từ túi áo sát người ra. Đạn không nhiều, nhưng đó là vũ khí có sức sát thương cao nhất hiện giờ của hai người. Đáng tiếc là cô chưa từng dùng súng bao giờ, kỹ năng bắn thì khỏi phải bàn. Suy nghĩ một chút, cô đưa súng cho Ôn Như Yểu. Hiện tại cô có hệ thống hỗ trợ, lúc cần thiết vẫn có thể tự bảo vệ bản thân, còn Ôn Như Yểu thì chưa chắc, nên vũ khí để nàng giữ phòng thân sẽ an toàn hơn. [+1 điểm li. ếm cẩu. Còn 3 điểm nữa sẽ nhận được lần tăng chỉ số tiếp theo, xin hãy tiếp tục cố gắng nhé!] Tô Hạnh:"......

"Gì vậy? Còn có cả mấy cái thông báo kỳ quặc kiểu này? [Bởi vì gần đây năng lượng khá dư dả đó ~]"......

"Cái hệ thống này, lúc cần thì im thin thít, lúc không cần lại lắm lời. Ôn Như Yểu thấy cô đưa súng sang, lặng lẽ nhìn cô vài giây, ánh mắt có chút cảm xúc khó nói thoáng qua rồi biến mất. Nàng nói:"Vẫn là cô giữ đi. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của tôi, cầm súng chỉ càng khiến người khác để mắt đến.

Hơn nữa... tôi tin là cô có thể bảo vệ tôi."

"Bảo... bảo vệ?

"Tô Hạnh nhìn gương mặt lạnh nhạt nhưng đầy nghiêm túc của nàng, hơi ngơ ra. Khoan, từ khi nào chuyện thành cô bảo vệ Ôn Như Yểu rồi?"Chẳng phải chúng ta là đồng minh sao?" Ôn Như Yểu ngước mắt nhìn cô, đột nhiên bước sát lại, khiến Tô Hạnh giật mình lùi về phía sau theo phản xạ.

"Cô cao hơn tôi."

Ôn Như Yểu ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại liếc xuống bắp tay cô:

"Cũng khỏe hơn tôi. Thậm chí không có dấu hiệu say oxy. Là đồng minh, chẳng phải nên phân bổ tài nguyên hợp lý sao? Nếu có thể, tôi cũng rất sẵn lòng bảo vệ cô."

"Ờ, tôi..." Tô Hạnh chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên đáp thế nào. Không phải cô không muốn giúp sức, chỉ là Ôn Như Yểu đột nhiên nói vậy khiến cô chưa kịp phản ứng.

"À đúng rồi."

Như nhớ ra điều gì, Ôn Như Yểu khẽ cong môi: "Cô còn ăn rất nhiều đồ của tôi nữa."

"......

"Mặt Tô Hạnh đỏ bừng lên..... Cách Ôn Như Yểu nói chuyện sao mà kỳ quặc thế chứ? Chỉ là ăn của nàng một chút đồ thôi mà, nhỏ mọn thật đấy, đúng là kiểu người"thụ

"điển hình. Nhưng nói gì thì nói, ăn của người ta là phải biết cúi đầu. Tô Hạnh mặt vẫn đỏ lựng, ngồi phịch xuống sofa, lí nhí:"Tất nhiên."

Ôn Như Yểu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, khẽ cong môi: "Cô biết bắn cung không?"

Tô Hạnh: "Hả?"

"Bây giờ vẫn còn chút thời gian. Ra ngoài chưa biết sẽ gặp gì, tôi dạy cô mấy kỹ năng cơ bản, biết đâu lại có ích."

Ôn Như Yểu vẫy tay gọi cô, dẫn đi về phía phòng chứa đồ để lấy cung tên.....

Đồ có thể mang theo thật sự không nhiều, vì vậy buổi tối hôm đó, hai người không tốn quá nhiều thời gian để thu dọn hành trang chuẩn bị rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!