Chương 20: (Vô Đề)

"Có người ở đây!"

"Cứu chúng tôi với!"

"Ở đây, ở đây!"

"...

"Không chỉ có nhóm của họ, những người sống sót khác trong khu dân cư cũng nghe thấy tiếng động, không ít người sống sót đang bị mắc kẹt trong nhà liền mở cửa sổ ra, hét lớn về phía chiếc trực thăng đang bay trên trời. Thế nhưng chiếc trực thăng ấy không hề có ý định dừng lại, cứ thế bay lướt qua bầu trời khu dân cư."Có người sống ở đây mà!"

"Tại sao không cứu chúng tôi?"

"Sao lại bay đi rồi!"

Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi thảm họa không rõ nguyên nhân này xảy ra. Rõ ràng, phần lớn mọi người đều không giống như nhóm của Tô Hạnh – những người đã chuẩn bị sẵn đủ nước và lương thực.

Dù có thể trốn trong nhà để tránh bị đám quái vật phát hiện, thì cũng không thể cầm cự được lâu mà không bị chết đói.

Nhìn thấy trực thăng ngay trước mắt rồi lại bay mất, tâm trạng của mọi người hoàn toàn sụp đổ.

Trên ban công cùng tầng với chỗ nhóm của Tô Hạnh ở tòa nhà đối diện, một người đàn ông trẻ tầm hai mươi tuổi đang đứng chống tay trên khung cửa sổ. Môi anh ta đã nứt nẻ vì lâu ngày không uống nước. Anh treo một tấm ga trải giường ra ngoài cửa sổ, trên đó dùng sơn đỏ tươi viết to chữ "SOS

". Khi máy bay lướt qua, anh ta ra sức vẫy tấm ga và hét lớn, cho đến khi trơ mắt nhìn trực thăng chẳng có phản ứng gì rồi bay đi, anh mới kiệt sức hoàn toàn. Tay anh trượt khỏi mép cửa, tấm ga trắng như tuyết rơi thẳng từ tầng 15 xuống."Đệch!" – người thanh niên chửi một tiếng, nằm rạp trên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm vào "tín hiệu cầu cứu" vừa rơi xuống đất.

Ngay lúc anh ta đang cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ lên đầu mình. Người thanh niên sững người. Trong nhà chỉ có một mình anh ta, hơn nữa đầu anh lúc này đang thò ra ngoài cửa sổ... Cơ thể anh lập tức cứng đờ.

Chỉ dừng lại trong hai giây, anh ta lập tức rụt đầu lại, định đóng cửa sổ. Nhưng trước mắt anh chợt tối sầm lại, thứ cuối cùng mà anh nhìn thấy là một cái miệng đầy răng nhọn đang ngoác ra như chậu máu.

Cái xác không đầu của người đàn ông rơi thẳng xuống đất. Còn ở bên khung cửa nơi anh ta vừa đứng, một sinh vật kỳ dị có bốn cánh tay, giống như một con tắc kè bám ngược trên tường ngoài cửa sổ. Nó dán sát người vào tường, đuổi theo thi thể từ tầng 15 lao thẳng xuống dưới.

Những người vừa mở cửa sổ gọi trực thăng liền trông thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy, lập tức hoảng hốt đóng cửa sổ lại trốn vào trong.

Tô Hạnh lập tức kéo rèm cửa lại.

Tưởng rằng ở tầng cao sẽ an toàn hơn một chút, nhưng giờ xem ra — từ loài côn trùng khổng lồ biết bay cho đến mấy con quái vật bám tường như thằn lằn — trong thế giới như thế này, con người yếu ớt không có sức chống cự, cho dù trốn ở đâu cũng không thể an toàn.

Tô Hạnh ôm đầu gối, cuộn mình trong tấm chăn dưới chân ghế sofa, nuốt nước bọt, sau một hồi im lặng mới thì thầm hỏi: "Chúng ta... còn có thể chờ được cứu viện không?"

Ôn Như Yểu ngồi co chân trên ghế sofa sát cạnh cô, sắc mặt cũng không mấy khá hơn: "Có khi chiếc trực thăng lúc nãy vốn không phải đến để cứu viện.

"Tô Hạnh chớp mắt, đúng là hướng đi của mấy chiếc trực thăng đó trông rất rõ ràng... Chẳng lẽ là để trinh sát những cột sương mù kỳ lạ kia?"Rầm ——"

Đột nhiên, sàn nhà dưới chân... không, là cả căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội. Đèn trần trên đầu và kính cửa sổ đều phát ra những tiếng va đập mạnh mẽ. Tô Hạnh theo phản xạ muốn bật dậy, nhưng tiếng nổ quá lớn khiến não cô ong ong, choáng váng đến mức không thể điều khiển nổi cơ thể.

Động đất ư?

Ý nghĩ ấy còn chưa kịp thốt ra, thì tiếng nổ chấn động màng nhĩ đã ập đến.

Tiếng bom rơi, súng nổ vang trời xuất hiện dồn dập, tưởng chừng như rất xa, lại như đang ngay sát bên tai. Tất cả kính trong phòng rung lên liên hồi, phát ra những tiếng lanh canh chói tai, đặc biệt là cửa sổ – như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ vỡ vụn thành bụi.

Tiếng nổ quá lớn khiến con người sinh ra bản năng sợ hãi, Tô Hạnh ôm đầu rúc vào một góc, đầu óc trống rỗng. Không biết đã qua bao lâu, âm thanh của loạt bom mới dần lắng xuống.

Cô mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu.

Trên bàn trà trước mặt là một chiếc cốc thủy tinh, toàn thân cốc chi chít những vết rạn nứt dài. "Rắc" một tiếng, nó vỡ tan.

Tiếng bom vừa rồi... Khi hoàn hồn lại, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đồng loạt nhìn về phía cửa sổ.

Xung quanh những cột sương mù cao chót vót là khói đen cuồn cuộn, lờ mờ thấy ánh lửa phía dưới. Trên không trung có rất nhiều chiến đấu cơ đang lơ lửng – xem ra cuộc oanh tạc vừa rồi chính là nhắm vào những thứ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!