Chương 2: (Vô Đề)

"Cốc cốc."

"Mời vào.

"Sau khi được cho phép, Tô Hạnh đẩy cửa bước vào văn phòng của giám đốc. Vừa vào đã thấy Uông gay đang ưỡn mông nằm rạp bên bàn làm việc của Ôn Như Yểu, ngón tay uốn éo kiểu"hoa lan" kẹp một cây son môi quẹt quẹt lên môi mình, vừa tô vừa nói:

"... Nhất là đám vận hành kia, tôi nói cho cô biết, trước mười giờ sáng còn chẳng thấy ai ngồi ở dãy bàn đó đâu, cô phải nhắc nhở họ một chút đi... Ê mà không thể không nói, Yểu Yểu à, con mắt thẩm mỹ của cô đúng là đỉnh, màu này đẹp ghê luôn đó."

Ôn Như Yểu liếc qua cây son mới chưa kịp bóc tem đã bị anh ta dùng, nhàn nhạt nói: "Vậy à, thích thì tôi tặng luôn cho."

"Thật á? Cưng đúng là vừa xinh đẹp lại tốt bụng quá đi~"

Uông gay đứng thẳng dậy, cao hơn mét tám mà cứ làm trò yểu điệu, còn gửi cho Ôn Như Yểu một nụ hôn gió cực kỳ lố lăng. Quay đầu lại thì đụng ngay ánh mắt cứng đờ của Tô Hạnh, mặt hắn khựng lại trong giây lát rồi nhướng nửa chân mày liếc cô một cái, lướt qua vai mà đi thẳng ra ngoài.

Tô Hạnh nhìn theo bóng lưng hắn, không khách khí mà đáp lại bằng một cái trợn mắt.

Uông gay — tất nhiên là gay thật, còn là loại số 0 chính hiệu — chuyện này trong công ty gần như ai cũng biết. Tuy chức không to, năng lực thì không có, nhưng là họ hàng gần gũi với sếp lớn. Con người thì keo kiệt, lắm mồm, lại thích mách lẻo.

Trước đây chị Mộc vì chuyện thanh toán đã cãi nhau với hắn không ít lần, kéo theo Tô Hạnh cũng chẳng ưa nổi hắn.

Ôn Như Yểu mới đến đã thân thiết với Uông gay, xem ra quả nhiên là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã

". Trong đáy mắt Tô Hạnh loé lên một tia ghét bỏ. Nhưng dù sao đối phương cũng là cấp trên trực tiếp của cô, Tô Hạnh bước đến bên bàn làm việc, hơi cúi đầu, gọi một tiếng:"Ôn tổng.

"Ôn Như Yểu hơi nghiêng người chăm chú nhìn màn hình máy tính, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống vai, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính không gọng mang vẻ tri thức. Khi liếc mắt về phía Tô Hạnh, khoé môi cô khẽ nở một nụ cười công thức mang tính chuyên nghiệp:"Là thế này, liên quan đến dự án hợp tác với công ty Hoa Kính, tôi muốn trao đổi thêm với tổ trưởng Tô một chút."

Giọng cô trong trẻo, âm cuối trầm nhẹ, ngữ điệu thong thả mà không vội vã, mang theo một chút lười nhác dễ chịu.

Nhưng đồng thời cũng hoàn toàn mang tính công việc.

Tô Hạnh khựng lại một giây, nghĩ ngợi một chút rồi hiểu ra: lần này chị Mộc nghỉ việc khá dứt khoát, chị ấy làm việc ở phòng này đã năm năm, trong thời gian đó rất nhiều dự án hợp tác thương mại đều do một tay chị xử lý từ đầu đến cuối.

Sau khi chị rời đi, toàn bộ quá trình giao tiếp và chi tiết trao đổi với đối tác bỗng nhiên bị gián đoạn. Dù chị có để lại tài liệu, nhưng chỉ dựa vào mấy thứ đó để gỡ rối những công việc phức tạp thì đúng là khó khăn.

Mà Tô Hạnh là cánh tay đắc lực của chị Mộc, lại đang là tổ trưởng, Ôn tổng mới vừa nhậm chức, tìm cô để hiểu tình hình công việc cũng là điều hợp lý.

"Qua đây ngồi đi."

Ôn tổng ôm laptop bước sang chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh, Tô Hạnh mím môi, nhấc chân đi theo.

Ban đầu khi ngồi cạnh cấp trên mới, Tô Hạnh vẫn cảm thấy hơi không tự nhiên, nhưng khi bắt đầu nói đến công việc thì cô nhanh chóng tập trung, dù sao cũng là cấp trên trực tiếp, Ôn tổng hỏi gì cô đáp nấy.

Trong quá trình trao đổi, cô dần cảm nhận được tư duy mạch lạc và cẩn trọng của đối phương, khác khá nhiều so với hình tượng "bình hoa quan hệ" mà cô tưởng tượng trước đó.

"Hiện tại tiến độ của tất cả các dự án là..."

Khoảng cách giữa hai chiếc ghế rất gần, gần đến mức Tô Hạnh luôn có thể ngửi thấy hương nước hoa phảng phất trong không khí — khá hợp với khí chất của Ôn Như Yểu.

Cô vốn không rành về nước hoa, nếu có biết đôi chút thì cũng là nhờ vào cậu thực tập sinh con nhà giàu cùng phòng ban. Cậu thực tập sinh đó nhận mức lương chỉ vài triệu, vậy mà trên người không có món nào là không thuộc hàng hiệu đắt đỏ.

Là con trai mà ngày nào mặt cũng trang điểm nền tỉ mỉ, nước hoa thì thay đổi liên tục không lặp lại. Thế nên mỗi lần đi ăn trong nhà ăn, Tô Hạnh lại bị buộc phải nghe mấy đồng nghiệp tám chuyện rồi tiện thể được "giáo dục" luôn về mấy loại "nước hoa XX

". Cô không biết mùi của Ôn Như Yểu thuộc dòng nào, nhưng ngửi qua đã thấy rất"đắt tiền

"– theo mọi nghĩa. Thật ra nhìn vẻ ngoài, Ôn Như Yểu trông cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng vị trí hiện tại của đối phương lại là thứ mà một nhân viên quèn như cô phải cố gắng cày cuốc nhiều năm trời, thậm chí có cố đến mấy cũng chưa chắc với tới được. Biết đâu người ta giống như cậu thực tập sinh kia, vào công ty chỉ để"trải nghiệm cuộc sống

"chơi chơi thôi cũng nên. Nghĩ tới đây, Tô Hạnh không kìm được thở dài trong lòng vì sự bất công của thế giới, vô thức thất thần mất một giây. Nhưng đúng vào lúc đó, Ôn Như Yểu vừa nói xong liền nghiêng đầu nhìn cô."Tổ trưởng Tô."

Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo vang lên sát bên tai, khiến cô giật mình bừng tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!