"Uống nước không?
"Ôn Như Yểu đi đến cây nước trong phòng khách, rót hai cốc nước ấm, đưa một cốc cho Tô Hạnh. Tô Hạnh nói lời cảm ơn, nhận lấy cốc nước rồi lập tức đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch, sau đó còn li. ếm môi đã khô nứt:"Tôi có thể rót thêm một cốc nữa không?
"Suốt dọc đường, toàn thân cô đã ướt đẫm vài lượt mồ hôi lạnh. Từ sáng đến giờ, ngoài hộp sữa uống trên tàu điện thì chẳng còn gì. Đến môi cũng khô nứt ra rồi. Ôn Như Yểu nhìn cô, bị giọng điệu dè dặt ấy chọc cho bật cười:"Tất nhiên là được, cứ tự nhiên."
Nói xong, cô cầm cốc nước của mình đi về phía cửa sổ: "Chưa biết bao giờ sương mù ngoài kia mới tan, hiện tại chúng ta chỉ có thể ở lại đây.
"Bây giờ đã gần tám giờ tối, bình thường giờ này bên ngoài trời đã tối hẳn, nhưng lúc này ngoài cửa sổ vẫn là một màn sương mờ trắng xám, hắt vào căn phòng không bật đèn chẳng khác gì ánh sáng ban ngày trong một ngày nhiều mây. Tô Hạnh đứng bên cạnh cây nước,"ừng ực ừng ực
"uống liền mấy cốc mới cảm thấy đỡ hơn. Cô nghe thấy tiếng kéo rèm, toàn bộ phòng khách lập tức tối sầm lại, rồi chiếc đèn chùm lớn trên trần bật sáng, ánh đèn trắng rọi thẳng xuống khiến cô phải chớp mắt vài lần mới thích nghi được. Rèm cửa đều là loại vải dày, không xuyên sáng. Sau khi xác nhận toàn bộ cửa sổ đã được che kín, Ôn Như Yểu mới quay lại, liếc nhìn dáng người cao gầy đang đứng ngẩn ra, che mắt dưới ánh đèn, khẽ cong môi đi đến cạnh bàn:"Nghỉ chút đi, chúng ta sắp xếp lại đồ ăn mang về, tiện thể chuẩn bị bữa tối luôn."
"À... ừ.
"Tô Hạnh đặt cốc xuống, thấy Ôn Như Yểu bắt đầu lấy từng món từ túi đồ cửa hàng tiện lợi ra, cô cũng vội vàng chạy đến chiếc bàn dài, mở túi của mình ra kiểm kê và phân loại. Tuy còn chưa quen lắm, nhưng rõ ràng giờ cô và Ôn Như Yểu đã trở thành kiểu đồng minh"hợp tác tạm thời". Dù sao cũng đang ở nhà người ta, cô đương nhiên thấy mình chẳng có bao nhiêu tiếng nói.
Nhìn vào việc trạm dừng tàu điện đã thất thủ thì đủ thấy — trong làn sương mù làm mờ tầm nhìn như thế này, ngay cả quân đội với vũ khí hạng nặng cũng cực kỳ chật vật trước lũ sinh vật đột biến chưa rõ số lượng. Huống chi là những người dân tay không tấc sắt như họ.
Ở lì trong nhà còn có thể tạm bợ qua ngày, ra ngoài thì chắc chắn chỉ có đường chết.
Hiện tại họ đang ở tầng 15. Nếu không bị phát hiện, chỉ cần im lặng ẩn náu, thì so với những căn hộ tầng dưới, nơi đây rõ ràng an toàn hơn một chút — với điều kiện là còn đủ lương thực.
Trong tình huống thảm họa bất ngờ như thế này, người an toàn nhất chắc hẳn là người sống một mình, nếu may mắn hơn nữa, lại là kiểu người thích tích trữ đồ ăn như chuột, có đủ lương thực trong nhà cho cả nửa tháng thì rất có thể sẽ cầm cự được đến khi cứu viện đến.
Tô Hạnh nhìn đống đồ ăn chất đầy trên bàn, không nhịn được liếc sang Ôn Như Yểu. Nghĩ lại thì... cô ấy đúng là có tầm nhìn thật đấy.
Dù trong hoàn cảnh thế giới bất thường, việc nghĩ đến chuyện tích trữ đã là nhanh nhạy hơn người thường, nhưng lúc đó cả hai vẫn còn được bảo vệ bởi lực lượng quân đội, vậy mà Ôn Như Yểu đã có vẻ như đoán trước được chuyện tàu điện sẽ xảy ra sự cố.
Tô Hạnh còn nhớ rất rõ — lúc bị kẹt trong thang máy, Ôn Như Yểu đã nói: "Quả nhiên đã xảy ra."
Cho nên, Ôn Như Yểu hẳn là đã biết gì đó từ trước. Có thể trước khi Tô Hạnh "nhặt" được cái hệ thống kia, cô ấy đã được thông báo trước một số thông tin, kiểu như "còn XX ngày nữa là tận thế
"chẳng hạn — truyện thường viết như vậy mà. Nhưng nghĩ tới đây, Tô Hạnh lại chột dạ: nếu cô đã có hệ thống, tại sao không được"bật mí trước" gì hết? Nếu biết tàu điện sẽ gặp chuyện, ít nhất cô cũng không đến mức sợ đến muốn chết. Chẳng lẽ chỉ vì cô là nhân vật "pháo hôi
"nên không đáng để tiết lộ? Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại — cái hệ thống chết tiệt đó nãy giờ cũng không lên tiếng nữa. Tô Hạnh thử trong lòng gọi (chửi) nó một tiếng. [Tít — năng lượng không đủ, hệ thống hiện đang offline.] [Gợi ý nhẹ nhàng: nói xấu hệ thống sau lưng vẫn sẽ bị ghi hận và... bị trời phạt đấy nhé.]"......"
Rất nhanh, hai người đã kiểm kê xong toàn bộ đồ ăn mang về từ cửa hàng tiện lợi. Dù không ít, nhưng nếu chỉ tính cho hai người ăn, thì cũng chẳng gọi là nhiều.
Ôn Như Yểu chia đều theo khẩu phần, ước lượng tối đa duy trì được hơn một tuần, nếu tiết kiệm tối đa thì gắng lắm cũng chỉ cầm cự được khoảng hai tuần.
Nếu như sương mù ngoài kia thật sự sẽ loãng dần theo thời gian, may mắn thì đến lúc ấy trời sẽ quang trở lại, chính phủ có thể triển khai cứu viện — lúc đó, họ sẽ được cứu.
Nhưng nếu sương mù mãi không tan... thì họ chỉ còn cách liều chết ra ngoài tìm thức ăn trước khi chết đói.
"Vậy thì, tối nay ăn mấy hộp cơm tiện lợi có hạn dùng ngắn nhất trước nhé?
"Tô Hạnh nhìn chằm chằm vào hộp cơm thịt chiên xù trên bàn, đề nghị. Do tác dụng phụ của việc cộng điểm vào sức mạnh, mỗi khi thấy đồ ăn là cô lại khó kiểm soát được ha. m mu. ốn nạp năng lượng. Trên tàu điện, cô ăn chưa đến mức no hẳn — chỉ tầm sáu, bảy phần. Ôn Như Yểu không có ý kiến gì, chỉ hơi nhíu mày nhìn đống thức ăn trên bàn, nhẹ giọng"ừ" một tiếng: "Đem mấy thứ không bảo quản lâu được cho vào tủ lạnh trước đã.
"Thành phố S quanh năm khí hậu ấm áp, tuy đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ chưa từng xuống dưới 10 độ. Nhất là sau khi sương mù xuất hiện, không khí càng trở nên oi bức, nhiệt độ dường như còn tăng thêm. Tô Hạnh vì quá nóng mà mới vừa cởi bỏ áo khoác dày, giờ chỉ mặc mỗi áo thun bên trong. Với thời tiết thế này, đồ ăn đương nhiên càng khó giữ được lâu. Tô Hạnh theo sau vào bếp, dõi theo Ôn Như Yểu mở chiếc tủ lạnh hai cánh. Cô trừng mắt nhìn — tủ thì to thật, nhưng bên trong lại trống rỗng, chỉ có vài chai rượu và đồ uống. Nhất thời cảm thấy hơi thất vọng. Theo"quy luật
"truyện tiểu thuyết thì nữ chính khi biết trước tận thế đang đến, chẳng phải sẽ điên cuồng tích trữ đồ ăn sao? Huống hồ với chỉ số IQ của Ôn Như Yểu, lẽ ra cô ấy phải chuẩn bị kỹ càng chứ? Nghĩ vậy, Tô Hạnh không nhịn được mà hỏi:"Bình thường tổng giám đốc Ôn... không có thói quen tích trữ đồ ăn ở nhà sao?"
Ôn Như Yểu nhận lấy hộp sữa từ tay cô, bỏ lên ngăn trên cùng, tiện miệng đáp: "Trước đây đúng là không có."
Tô Hạnh nhướng mày: "Trước đây?"
Ôn Như Yểu: "Ừ."
Tô Hạnh: "Vậy sau đó thì sao? Cũng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!