Chương 7: (Vô Đề)

Editor: Tiểu Thiếp | Beta: Qin Zồ

Trong quán lẩu, Phương Khải và Tần Chân đưa mắt nhìn nhau, Phương Khải rút từ trong túi tiền ra mấy tờ bác Mao, khóc không ra nước mắt nói:

"Xin lỗi, tôi phải đi trước rồi, bữa ăn hôm nay rất vui vẻ, lần sau có cơ hội thì đi nữa."

Vui vẻ? Vui đến độ sắp khóc sao?

Tần Chân không nói gì mà cầm tiền nhét lại vào trong tay anh,

"Đừng, đã nói là tôi mời khách, nếu không phải tôi thì anh cũng không đắc tội với lãnh đạo rồi, mau đuổi theo xem đi, nói câu xin lỗi chắc còn kịp đấy." 

Không kịp rồi… Phương Khải cười khổ,

"Không nghe thấy vừa rồi anh ấy bị chọc tức sao?"

Miệng lưỡi ác độc ra tay, chữ chẳng kinh người, chết chẳng yên.

Tần Chân vội an ủi,

"Cũng không chắc, anh ta luôn mồm miệng đê tiện, vừa nãy chắc cũng chỉ là theo thói quen thôi."

Phương Khải lau mồ hôi,

"Là cô không biết đấy thôi, miệng mồm ti tiện đó là do rảnh rỗi không có việc gì, lúc nào cũng có thể đê tiện được, vừa nãy anh ấy luôn miệng châm chọc không dứt, còn tàn nhẫn giẫm đạp lên thi thể của tôi nữa."

Anh dứt khoát đặt tiền lên bàn, sau đó chạy đuổi theo.

***

Trình Lục Dương đi một mạch trên đường phố, sắc mặt lạnh lùng đến nỗi có thể đi đóng Vô Gian Đạo*.

(*Phim hình sự trinh thám của điện ảnh Hồng Kông)

Đã rất lâu rồi hắn chưa bao giờ tức giận ghê gớm như thế này, tuy trong lòng cũng không thích cậu ta nhiều lắm, nhưng một Phương Khải sớm tối ở chung với hắn cũng nói hắn như thế, nhất thời cơn giận bùng phát.

Chỉ tiếc taxi qua lại trên đường này quá ít, hắn đi dọc bên đường một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy chiếc taxi trống nào, cuối cùng vất vả lắm mới chặn được một chiếc, mà còn chưa kịp lên xe, đã bị Phương Khải đuổi đến nắm chặt ống tay áo.

Tổng giám!!!

Phương Khải làm vẻ mặt như sắp khóc đến nơi nhìn hắn QAQ.

Trình Lục Dương chậm rãi dời mắt từ trên mặt anh đến bàn tay đang nắm lấy tay áo mình, ánh mắt lạnh lùng vô tình, lại còn tích chữ như vàng, Bỏ ra!

Không được!

Phương Khải càng nắm chặt tay áo hắn,

"Tổng giám là em sai rồi, em thật sự xin lỗi, xin anh đừng đi mà!"

Trong tích tắc ánh mắt của người tài xế trở nên có ý vị sâu a.

Mắt Trình Lục Dương nheo lại, cười lạnh nói:

"Thế sao? Biết sai rồi? Vậy cậu nói tôi biết, cậu sai ở đâu?"

"Em sai ở chỗ không nên ăn ngay nói thật, trước mặt người ngoài lại chỉ ra khuyết điểm của anh, cho dù là có ý kiến với anh, thì cũng phải tự mình nói với anh, không nên nói xấu sau lưng!"

Phương Khải hận không thể lập tức quỳ lạy hắn, thề thốt nói, "Anh đã từng nói với em rất nhiều lần, làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, em không nên không biết nghĩ đén hậu quả mà nói thẳng như thế, khiến tổng giám anh tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!