Chương 44: (Vô Đề)

Edit: Vi Vi

Lúc đó, anh chàng số hai còn chưa kịp đưa khăn cho Tần Chân thì đã bị Trình Lục Dương giận dữ mà giật đi, anh ta sửng sốt, ngạc nhiên kêu lên:

"tổng giám đốc Trình?… sao anh lại ở đây?"

Ơ, kìa. Tần Chân cũng đứng bật dậy, nhìn ra nét mặt của Trình Lục Dương không ổn lắm nên vội vàng giải thích:

"Vừa rồi khăn tay của tôi rơi, anh Trương nhặt lên giúp tôi –"

"Nhặt lên giúp cô hay là nhân cơ hội lợi dụng cô?"

Trình Lục Dương ngắt lời cô với giọng không tốt.

Anh chàng số hai vội vã giải thích:

"tổng giám đốc Trình, anh hiểu lầm, thật ra chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu –"

Dừng!

Trình Lục Dương quyết đoán giơ tay ngăn cản anh chàng số hai, sau đó chỉ vào hai mắt mình: Đây là cái gì?

…. Con mắt?

"Cái được lòng trắng bao quanh?"

…Tròng mắt.=_=,

"Vậy đúng rồi, tôi có mắt mà lại không nhìn thấy xảy ra chuyện gì? Ý anh Trương là cười nhạo tôi có mắt không tròng phải không?" Trình Lục Dương muốn đập bàn đứng lên thì phát hiện mình vốn đang đứng, nên vội ngồi xuống bên cạnh Tần Chân, sau đó đập bàn rồi lại đứng lên lần nữa.

Tần Chân lén kéo ống tay áo của anh, hỏi nhỏ: anh làm gì đấy?

"Như vậy cho có khí thế hơn!" Trình Lục Dương trừng cô, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Trình Lục Dương anh có bệnh hả?" Tần Chân dở khóc dở cười,

"Chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, tự nhiên anh nhảy ra dữ dằn với người ta, anh bảo người ta làm thế nào? Khăn giấy tôi rơi, nếu đổi lại là anh, xuất phát từ lễ độ, thì anh cũng sẽ giúp tôi nhặt mà! Sao anh lại nghĩ người ta đến mức… hèn hạ thế chứ?"

Trình Lục Dương mở to hai mắt, cô phê bình anh trước mặt anh chàng số hai? cô lại đi giúp đỡ người ngoài, nói anh hèn hạ?

Anh chàng số hai tốt tính cười cười, nhìn anh ôn hòa, tỏ vẻ không so đo.

Tần Chân áy náy nhìn anh chàng số hai, rồi lại kéo ống tay áo của Trình Lục Dương:

"Được rồi, anh đi trước đi, anh Trương tốt lắm, chúng tôi đang trò chuyện rất vui, anh cũng đừng lo lắng."

Cô bảo anh đi?

Cô lại bảo anh đi!

Trình Lục Dương thừ người ra, anh chàng số hai lại còn săn sóc gật đầu với anh:

"Đúng vậy, tổng giám đốc Trình yên tâm, lát nữa tôi nhất định tự mình đưa cô Tần trở về, anh không cần lo lắng."

Cái gì? Anh ta còn muốn tự mình đưa Tần Chân trở về? Đây là kiểu muốn biết nhà sao?

Nào có ai vừa gặp mặt lần đầu đã về nhà cho biết nhà biết cửa?

Còn bảo anh không cần lo lắng, chết tiệt, đây rõ là muốn anh nóng ruột nóng gan mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!